Mạt Thế Xâm Nhập

Chương 76

Hollande đồng ý, Phó Sử Ngọ lại thật bất ngờ, muốn nói lại thôi nhìn nhìn hắn.

Đường Húc Hải trong lòng lẳng lặng thiêu đốt lửa giận lạnh giá, hắn không dấu vết giận trừng Phó Sử Ngọ một cái, rốt cuộc là chuyện gì? Chờ hắn biết, coi sẽ tính sổ với Phó Sử Ngọ cái tên không có chút phòng người này thế nào nha!

Ba người ngồi một chiếc xe sạc, lái xe chạy tới khu thành phố mới.

Hollande đang lái xe, hắn không dừng lại ở phố thương nghiệp, ngược lại xuyên qua mấy ngã tư đường, đi vào một nơi yên lặng, chỗ này treo một tấm bảng hiểu lớn, đèn nê ông trên đó viết “Cà phê internet Phái thành ”.

Đường Húc Hải kinh nghi bất định, mấy ngày nay, hai người này ngày nào cũng thần thần bí bí đi ra, chính là chạy đến nơi này lên mạng hả?

Trong đình viện  số 7 cũng không phải không có internet vệ tinh, dùng máy tính thì mượn của Miêu Gia là được rồi, không được nữa thì đi mua, giờ cũng đâu có đắc đâu. Vì sao phải cố công tốn sức chạy đến chỗ cách cả thành phố bên này để lên mạng chứ?

Đường Húc Hải áp chế nghi hoặc trong lòng, ngồi phía sau xe không nhúc nhích.

Phó Sử Ngọ ngồi phía trước xoay người lại, sắc mặt bất an nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Húc Hải, anh thật sự muốn chờ ở chỗ này hả? Kỳ thật…”

Đường Húc Hải nhìn thoáng qua Hollande đang từ kính chiếu hậu nhìn hắn, cười cười với Phó Sử Ngọ, bảo: “Không sao, tôi ở đây chờ cậu là được.”

Phó Sử Ngọ do dự chốc lát, sau đó quyết định gật gật đầu, nói: “Vậy được rồi, tôi sẽ ra nhanh, không để anh đợi lâu. Không tốn nhiêu ngày nữa đâu, chờ làm xong hết, tôi sẽ nói cho anh biết.”

Phó Sử Ngọ vẫn để ý hắn lắm, Đường Húc Hải thầm vui sướng, mặt lại không để lộ mà cứ xua tay lia lịa: “Hai người đi mau đi.”

Chờ hai người vào cà phê internet, cái mặt nạ thong dong kia của Đường Húc Hải mới rớt xuống, lộ ra bộ dáng không bình tĩnh, nhoài người lên lưng ghế dựa phía trước, trân người dùng hết thị lực nhìn ra xa, kỳ vọng có thể nhìn thấy bóng Phó Sử Ngọ ở cửa sổ rìa quán.

Đường Húc Hải ngồi không yên vặn vẹo, trong lòng từng đợt không kiên nhẫn phiền táo, hắn cứ nhìn đồng hồ trên cổ tay, cảm giác quả thực sống một ngày bằng một năm.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Đường Húc Hải cho rằng tối thiểu hắn cũng phải chờ ở chỗ này một hai tiếng, lại không ngờ không đến nửa giờ hai người liền đi ra.

Đường Húc Hải vui vẻ, sau đó lại giận sôi máu.

Quả nhiên y như Chân Tử nói, kỳ thật làm việc cái gì căn bản không cần lâu như vậy. Hoàn toàn là bị Hollande viện đủ thứ cớ để kéo dài thời gian, hèn chi gần đây Phó Sử Ngọ trở về càng ngày càng trễ như vậy a.

Xem ra thủ đoạn của Hollande này quả nhiên lão luyện, mà Phó Sử Ngọ lại không chút cảnh giác, nói không chừng bị hắn dê lúc nào cũng không biết nữa là.

Đường Húc Hải nghiến răng nghiến lợi, tay đặt trên ghế sau không cẩn thận nắm đứt một khối đệm ra.

Đường Húc Hải giật bắn, lặng lẽ gắn gắn lớp đệm bị hắn xé xuống về. Sau đó còn sờ sờ đập đập cho bằng phẳng nhằm che giấu manh mối. Đây là xe phân cho Hollande, lát nữa tốt nhất đừng bị hắn phát hiện, bằng không xấu hổ chết.

“Trở lại, nhanh quá ha.” Đường Húc Hải ngoài cười trong không cười nhếch miệng.

Phó Sử Ngọ căn bản không nghe ra nghĩa sâu xa trong đó, mở cửa xe ra ngồi vào ghế phó điều khiển, vui vẻ mà cao hứng nói: “Ừ, xong xuôi. Chỉ nhìn tiến độ thôi, kỳ thật không cần nhất định chờ ở đó, tôi thấy anh còn ở ngoài nên ra luôn. Ngày mai rồi đi coi thành quả cũng thế thôi.”

Đường Húc Hải trong lòng thư thái chút, hắn giả bộ không có việc gì nói: “Nếu xong chuyện, liền trở về đi.”

Phó Sử Ngọ dừng một chút, chần chờ nói: “Hôm qua Hollande nói với tôi bên kia bờ sông chỗ đường hầm dưới nước có một vườn cây, rất nhiều dị năng giả mộc hệ đều ươm mầm bên đó, cả Lưu Bội Kỳ cũng thuê một mảnh, dùng để gieo trồng bắp dị năng. Cho nên, tôi vốn muốn hôm nay đi qua nhìn xem.”

Đường Húc Hải cười lạnh, thì ra Hollande chính là dụ từng chút từng chút, không dấu vết dắt Phó Sử Ngọ đi dạo tứ phía bên ngoài như vậy.

Phó Sử Ngọ quay đầu nói với hắn: “Bằng không hôm nay anh cũng cùng đi đi.”

Đường Húc Hải đương nhiên đáp: “Tôi hôm nay là đi với cậu, cậu nói đi đâu liền đi đó.”

Hai người nói định rồi, Hollande cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể mang theo cái tên rõ ràng đến làm kì đà này đi luôn.

Hollande cứ liếc nhìn Đường Húc Hải trong kính chiếu hậu, tuy Đường Húc Hải đang cười với hắn, nhưng lại làm lông tơ cả người hắn dựng thẳng lên.

Nhưng Hollande vẫn bình tĩnh vững vàng, tuy mấy ngày qua hắn vẫn luôn lấy đủ loại cớ mang Phó Sử Ngọ đi hẹn hò, nhưng Phó Sử Ngọ chậm tiêu đến mức làm hắn bó tay, điều này khiến Hollande cũng không dám tùy tiện tỏ rõ với y, sợ Phó Sử Ngọ trực tiếp liền cự tuyệt.

Hắn tính ở chung với Phó Sử Ngọ nhiều nhiều thêm, bồi dưỡng ra trụ cột tình cảm nhất định, sau đó mới tỏ tình, lấy thân phận người theo đuổi rồi mới thực thi hành động, vậy xác xuất thành công sẽ cao chút.

Lấy loại tính cách như Phó Sử Ngọ, nếu thông báo trước, ngược lại sẽ bị y trực tiếp cắt đứt qua lại. Có giao tình nhất định rồi, y ngược lại sẽ chần chờ bất định, tuy sẽ cự tuyệt nhưng cũng không đến mức mất hết tất cả.

Tinh tường đạo lí đối nhân xử thế, Hollande đương nhiên biết làm thế nào để nâng phần thắng lên cao nhất, vì thế im hơi lặng tiếng thực hành kế hoạch theo đuổi của hắn.

Quốc gia Hollande sống vốn tương đương khai sáng, Hollande ở bổn quốc cũng không ít kết giao với cả nam lẫn nữ. Đi vào Hoa Hạ, đúng lúc gặp phải mạt thế, cũng chỉ có Phó Sử Ngọ khiến hắn thưởng thức cùng ngưỡng mộ trong lòng.

Trước đó không là chạy nạn chính là huấn luyện, hiện tại thật vất vả song phương đều nhàn rỗi, hắn đương nhiên phải hành động. Vốn kế hoạch thực hành rất thuận lợi, lại thình lình nhào ra tên Đường Húc Hải này.

Đường Húc Hải này, hắn thật sự có chút không rõ lắm. Nếu nói hắn đã có ý với Phó Sử Ngọ, vậy thì chưa tới mức độ đó, nhưng sức ảnh hưởng đến Phó Sử Ngọ cũng khá mạnh, thật khiến Hollande kiêng kị.

Hắn thật sự không muốn trước khi chưa xác định quan hệ với Phó Sử Ngọ đã chống lại Đường Húc Hải, giống như bây giờ hắn cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Phái thành ba mặt núi một mặt sông, phía bắc có một con sông gọi là sông Phái, trước khi màn trời mở ra đã bắt đầu tu kiến công trình đường hầm bên dưới, chờ đến cây cầu vì một lần chặn triều alien mà nổ hủy, dị năng giả thổ hệ liền tập trung lại, đẩy nhanh tốc độ hoàn thành đường hầm dưới nước này.

Ba mặt Phái thành đều là núi, chỉ có đối diện sông Phái là một mảnh bình nguyên, vườn cây Phái thành xây dựng ở bên kia, cung cấp lương thực cùng rau dưa cho cả thành thị đều dựa vào vườn cây này.

Bên ngoài vườn cây tuy cũng xây tường thành, nhưng không cao dày như trong Phái thành, chỉ hơi ngăn cản mức độ tấn công mà thôi.

Bên này có kiến trúc ngầm hoàn mỹ, một khi phát sinh tình huống không có biện pháp chống đỡ, nhân viên công tác ở đây liền trốn vào kiến trúc dưới đất, mà Phái thành thì sẽ thông qua cửa vào đường hầm dưới nước xây trong nội thành đến trợ giúp.

Vườn cây khá lớn, toàn bộ chia thành mấy khu, có khu gieo trồng lương thực, cũng có khu rau dưa, khu hoa quả, bông vải, thậm chí còn có một mảnh chuyên dùng để trồng cao su, mía loại thực vật vốn sinh trưởng ở vùng á nhiệt đới này.

Hiện tại có mộc hệ dị năng giả, khiến hết thảy không có khả năng đều thành có khả năng, nhìn thấy thực vật không thuộc về ôn đới ở đây cũng không đáng ngạc nhiên.

Dị năng giả mộc hệ không chỉ thôi phát mầm mống, xúc tiến thực vật sinh trưởng, thậm chí có thể cung cấp năng lượng sinh trưởng cho thực vật, giảm bớt tiêu hao chất dinh dưỡng trong đất, điều này khiến thực vật không cần đại lượng phân hóa học để nảy mầm và phát triển nữa.

Tuy dị năng giả mộc hệ là người quan trọng nhất để gieo trồng, nhưng trong vườn vẫn có rất nhiều người thường và biến dị giả làm công. Bởi vì đi kèm với tốc độ sinh trưởng quá nhanh của lương thực rau dưa, cỏ dại cũng theo đó phát triển, điều này yêu cầu người đi dọn, những người này phụ trách bắt sâu, tưới nước.

Trong Vườn chia thành từng khu vực, có 4 đường ray song song tung hoành ngăn cách những khu vực gieo trồng các chủng loại bất đồng.

Phó Sử Ngọ tò mò nhìn cảnh tượng ngoài cửa xe, mà ngay cả Đường Húc Hải vốn mục đích không phải đến tham quan cũng nhịn không được quan sát đủ loại cảnh tượng trong vườn.

“Húc Hải, anh xem!” Phó Sử Ngọ nhịn không được kêu Đường Húc Hải: “Có nuôi ong.”

Đường Húc Hải liếc Hollande một cái, trong lòng nhịn không được đắc ý: thấy không hả, người Sử Ngọ gọi đầu tiên là hắn! Sau đó miệng bảo: “Đương nhiên cần nuôi ong rồi, những cây trái đó cần ong mật đến thụ phấn, hơn nữa thu thập mật cũng có thể cung cấp đường.”

Phó Sử Ngọ quay đầu nói với hắn: “Chúng ta lúc về mua một ít mật đi. Trước kia ở Vân thành, chưa từng ăn mật chính tông lần nào, đều là pha thôi.”

Đường Húc Hải không để ý Hollande nữa, Phó Sử Ngọ hấp dẫn toàn bộ chú ý của hắn, hắn nghiêm túc nói: “Chúng ta lát nữa liền mua một ít về, có thể cho dì làm thành bánh bích quy hoặc bánh ngọt cho cậu. Mật chính tông rất nguyên chất, mùi vị nồng đậm, thậm chí còn mang theo hương hoa, cũng không phải những loại mật thô đã pha loãng kia có thể so bằng. Trước kia lúc tôi nhập ngũ, người ban bếp núc tự nuôi ong, thường xuyên được ăn mật.”

Phó Sử Ngọ vẻ mặt hâm mộ, cả đôi mắt đều tỏa sáng lên: “Làm thành bánh ngọt cùng bánh bích quy nhất định ăn rất ngon. Đúng rồi, Húc Hải, trước kia nghe nói sữa ong chúa gì đó cường thân kiện thể, lúc anh nhập ngũ có người nuôi ong, vậy anh hưởng qua sao? Vị thế nào?”

Vẻ mặt Đường Húc Hải đột nhiên tương đương phức tạp: “Sữa ong chúa a…” Tiếp đó biến thành vô cùng thê thảm: “Rất khó ăn!”

Phó Sử Ngọ hơi kinh ngạc một chút: “Sữa ong chúa thực khó ăn sao? Không phải đều nói là thứ rất tốt sao?”

Mày Đường Húc Hải nhướng lên, nói: “Thứ tốt không có nghĩa là sẽ ngon, thứ này là cái ong thợ tiết ra, chuyên cho ong chúa ăn, đối với người thể hư thiếu máu rất tốt. Nhưng cái vị đó ăn vào miệng, chỉ có chua, chát, còn có cay a!”

Đường Húc Hải nói xong, giống như lại nhớ tới hương vị kia, sắc mặt đều vặn vẹo: “Lần chân tôi bị thương đó, lúc tĩnh dưỡng sau lần giải phẫu lần đầu trong bệnh viện quân đội, chiến hữu đưa cho tôi một lọ, nói là bổ sung dinh dưỡng. Bảo tôi mỗi ngày ăn một muỗng. Cậu không biết đâu, cái quỷ đó không thể dùng nước uống chung, chỉ có thể trực tiếp ăn, tôi ăn hơn một tháng, khó ăn muốn chết!”

Thấy sắc mặt Đường Húc Hải nhăn nhó, tim Phó Sử Ngọ cũng nhói lên theo, dùng sữa ong chúa vội bổ sung dinh dưỡng cho hắn, nói vậy khi đó Đường Húc Hải nhất định bị thương rất nặng, mất máu cũng rất nhiều.

Phó Sử Ngọ đồng tình nhìn hắn, nói: “Đều qua.”

Đường Húc Hải chậm nửa nhịp mới phản ứng kịp, y đang an ủi hắn chuyện bị thương, hắn tiêu sái cười: “Tôi đã thỏa mãn lắm rồi, tốt xấu cũng nhặt về một cái mạng, hơn nữa hiện tại không phải tất cả đều tốt sao.”

Hơn nữa từ khi có dị năng rồi, hắn ngược lại chưa bị thương lần nào, thực thần kỳ.

“Đến rồi.” Hollande lúc này đột nhiên lên tiếng.

Phó Sử Ngọ giờ mới kịp phản ứng còn có một người, ngại ngùng theo bản năng đanh mặt lại, mặt vô cảm nói: “Ừ.”

Lưu Bội Kỳ trước đó cũng không biết họ sẽ đến, chờ nhìn thấy bọn họ còn kinh ngạc ngây ngẩn cả người.

Lưu Bội Kỳ kinh hỉ nói: “Đội trưởng, các anh sao đến vậy.”

Phó Sử Ngọ đanh mặt thành mặt than cực kì có phong độ lãnh đạo nói: “Tôi nghe nói anh gieo trồng bắp dị năng ở bên cạnh cho nên đến xem.”

Lưu Bội Kỳ cười nói: “Hoan nghênh nha.”

Đường Húc Hải đến phía trước vài bước, cẩn thận nhìn nơi Lưu Bội Kỳ thuê này: “Chỗ này của anh không lớn lắm ha.”

Một đường đến đây đều là mảnh lớn mảnh lớn, không là lương thực cũng là rau dưa, hoặc là từng mảng cây ăn quả, rừng cao su quy mô lớn, đi đến chỗ gần cuối lại thành một loạt nhà kính, bên trên đều có khung sắt, được gắn các lớp kính vào.

“Vâng.” Lưu Bội Kỳ gật đầu nói: “Không lớn, bên này là cho dị năng giả mộc hệ nghiên cứu thực vật biến dị và thực vật dị năng, có mấy khoa học gia sinh vật cũng ngồi xổm bên kia kìa.”

“Bắp anh trồng đâu?” Phó Sử Ngọ kỳ quái nhìn một mảnh đất trụi lủi.

Phiến đất này giống như vừa bị đắp luống, mang theo từng vệ dấu vết chỉnh tề.

“Thất bại.” Lưu Bội Kỳ cười khổ một cái.

“Sao thế?” Đường Húc Hải bất ngờ hỏi: “Hồi trước không phải anh đã dùng dị năng thôi phát bắp lớn lên rồi sao?”

Lưu Bội Kỳ đạo: “Lúc ấy đúng là vậy. Sau đó tôi thuê nhà kính này xong, cũng từng gieo mầm bắp dị năng, sau đó dùng dị năng thôi phát, bắp mọc ra quả thật giống trước, tôi cũng có thể khống chế, phun ra hạt và trái. Nhưng nếu tôi không khống chế, cây này y như loại biến dị bình thường không có gì khác.”

“Anh muốn trồng ra bắp dị năng giống loại trước kia thấy?” Phó Sử Ngọ hỏi.

Lưu Bội Kỳ khẳng định: “Đương nhiên, tôi muốn trồng ra là bắp loại kia, trước đó mầm bắp dị năng tôi cũng đã cho khoa học gia sinh vật xem qua, ổng nói loại hạt này hoạt tính rất mạnh, bắp mọc lên có khả năng lớn là dị năng, nhưng tôi trồng mãi vẫn là biến dị mà không phải dị năng.”

Phó Sử Ngọ như có điều suy nghĩ, sau đó hỏi: “Anh trồng mấy hạt bắp này mất bao nhiêu ngày?”

Lưu Bội Kỳ bất ngờ, sau đó nghĩ nghĩ nói: “Gieo hạt trước, sau đó thôi phát cây non, tiếp đó lại đi ra ngoài làm nhiệm vụ, trở về tiếp tục, trước sau chắc hơn mười ngày.”

Phó Sử Ngọ nói: “Nếu là bắp bình thường sinh trưởng thì sao? Cần nhiêu ngày?”

Đường Húc Hải hiểu ra: “Bắp Bình thường gieo đến thu hoạch làm cách nào cũng mất cỡ 100 ngày đi, anh trồng bắp này hơn mười ngày, có thể mọc lên bắp dị năng trong điều kiện tự nhiên được mới là lạ.”

Lưu Bội Kỳ bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng a! Vậy bắp dị năng là bắp sinh trưởng trong ruộng bắp mà tiến hóa ra, hiện tại muốn trồng ra bắp dị năng, tự nhiên không thể dùng dị năng mộc hệ đi thúc, mà phải theo trình tự hoa mầu bình thường sinh trưởng, gieo, thu hoạch.”

Phó Sử Ngọ nói: “Tôi nghĩ thực vật biến dị và dị năng đều là vì hấp thu nước và phân tử Nguyên trong đất mà thành, dùng dị năng mộc hệ, sẽ chỉ làm thực vật giảm bớt phân tử Nguyên thu lấy từ nước và đất, ngược lại không ra được bắp dị năng.”

Lưu Bội Kỳ hưng phấn đồng ý: “Đúng đúng đúng! Đội trưởng nói trúng ngay trọng điểm!”

Lưu Bội Kỳ khó nhịn chuyển chuyển, sau đó uể oải nói: “Nhưng tôi chỉ biết dùng dị năng gieo bắp, trồng hoa mầu thật tôi không biết a!”

Gieo, ươm giống cái gì, Lưu Bội Kỳ tuy có nhà tổ dưới quê, nhưng cha mẹ cũng nuôi lớn hắn trong thành phố, sau cũng sinh hoạt trong thành, chỉ ngày lễ ngày tết trở về quê, tiếp xúc không nhiều lắm, căn bản không biết gì.

Đường Húc Hải tức giận quát: “Sao anh đần vậy! Cũng đâu có cần anh tự đi trồng, anh tìm một người biết trồng không phải là được à.”

Phó Sử Ngọ nói: “Anh chỉ cần cho hạt một chút dị năng mộc hệ của mình lúc gieo, để lại chút liên hệ dị năng, dư lại thỉnh nông dân chân chính giúp anh đi trồng.”

Lưu Bội Kỳ chỉ còn nước gật đầu đồng ý.

Nói làm liền làm, Lưu Bội Kỳ một khắc cũng không chờ được.

Bốn người trực tiếp đến khu lương thực, thỉnh nông dân làm việc ở đó đến nhà kính của hắn chuyên phụ trách trồng bắp.

Nhưng làm họ bất ngờ chính là, chuyện vốn nghĩ là rất đơn giản này lại gặp phải nan đề.

Những người thường và biến dị giả vừa nghe phải tự gây giống, trung gian không có dị năng giả mộc hệ phóng thích dị năng thúc, tất cả đều cự tuyệt.

“Vì sao chứ? Tôi cấp tiền công nhiều gấp đôi không được sao?” Lưu Bội Kỳ cực kì khó hiểu.

Một người đàn ông trung niên cười khổ nói: “Cũng không phải ngại tiền cắn tay, nếu thật sự biết trồng trọt, sao lại không chịu chứ.”

Một người phụ nữ chùi chùi mồ hôi trên trán, nói: “Đừng nhìn chúng tôi như vậy, thật ra trước kia đều sinh hoạt trong thành phố, ai lại biết trồng trọt thật chứ. Làm việc trong vườn cây này cũng không cần thật sự chăm sóc hoa mầu, chỉ nhổ cỏ, tưới nước, bắt sâu mà thôi. Cái này mới làm được, thật sự đi trồng hoa mầu, chúng tôi nếu mạo muội chịu lãnh, cũng chỉ có nước hỏng bét.”

Lưu Bội Kỳ hết nói.

Đường Húc Hải hỏi: “Chẳng lẽ trong vườn này không có nông dân chân chính? trong Phái thành chắc cũng phải có lao động nhập cư đi làm công chứ? Ít nhất người như thế ở nhà cũng có trồng trọt.”

Người đàn ông trung niên lắc đầu nói: “Hiện tại nói thật chứ lao động nhập cư đại đa số đều là làm công thường niên bên ngoài, thậm chí căn bản không có đất trồng. Cũng chỉ có trong vụ hè, lúc thu hoạch trở về giúp thu lương thực. Kêu bọn họ trồng thật, tôi thấy cũng chẳng ổn.” nông dân thật biết trồng trọt, đa số đều bị alien ăn, lấy mật độ rơi xuống rậm rạp của alien, có rất ít nông dân có thể chạy trốn tới Phái thành.

Trên đầu Lưu Bội Kỳ mây đen kéo đầy, mầm bắp dị năng trong tay hắn cũng không nhiều, trước đó hắn không biết tình huống, trồng hết một nửa rồi, hiện tại trong tay cũng chỉ chừng một trăm hạt.

Một trăm hạt tội nghiệp như vậy, nếu để * họa thật, còn không bằng hắn vất vả chút tự trồng cho rồi.

Người phụ nữ chần chờ một chút rồi nói: “Tôi nghe nói vườn trái cây bên kia có một người đàn ông hơn ba mươi, chạy nạn tới. Hình như là nông dân thật, anh ta nói trước kia trong chính làm nghề nông.”

Phó Sử Ngọ hỏi: “Anh ta tên gì?”

“Hình như là… Ngô Ủng Quân.” Người này có dấu vết thời đại và đặc sắc nông thôn rất rõ, cho nên cô lập tức nhớ ra ngay.

Vì thế bốn người lại chuyển hướng đến khu trái cây, đi tìm người đàn ông tên Ngô Ủng Quân kia.

Vừa nhìn thấy người này, Phó Sử Ngọ liền hiểu được vì sao người đàn ông trung niên và người phụ nữ kia lại bảo trước kia họ là dân thành phố, mà không phải nông dân chân chính.

Tuy trải qua ánh mặt trời chói chang ngày hè và thu, những người đó bị phơi nắng đen thui như người Châu Phi, nhưng da của bọn họ lại rất căng, bắp thịt tròn xoe.

Mà Ngô Ủng Quân này, cũng đen như thế, nhưng làn da lại thô ráp, trên người đều là cơ bắp chắc nịch, trên cánh tay còn nổi cộm gân xanh. Trong đôi mắt đó, mang theo một nét chất phác cùng mộc mạc mà người thành phố ít khi có được, thoạt nhìn rất thật thà, nói chuyện với anh ta, anh ta thậm chí kích động không biết làm sao cả.

“Anh là Ngô Ủng Quân đúng không.” Lưu Bội Kỳ thấy anh thế này, không cần nghĩ cũng khẳng định thân phận của anh ta.

“Chính tôi… Các anh tìm tôi có chuyện gì?” Ngô Ủng Quân bất an nhìn bọn họ.

Lưu Bội Kỳ vừa thấy anh, đã nghĩ đến mấy cụ đã mất dưới quê mình, không khỏi dịu giọng lại, ôn hòa hỏi: “Tôi nghe người ta nói, ở nhà anh làm nghề nông đúng không.”

“Đúng, trước kia tôi ở nhà chăm sóc hoa mầu, nhà của tôi có vài mẫu ruộng cạn.” Ngô Ủng Quân nói.

“Ruộng cạn?” Phó Sử Ngọ không khỏi nghi hoặc.

Đường Húc Hải đứng bên cạnh y, giải thích: “Chắc là chỉ ruộng cách xa nguồn nước, chỉ gieo trồng mấy loại chỉ dựa vào mưa thiên nhiên là đủ, ví dụ như bắp chính là trồng trên ruộng cạn.”

Lưu Bội Kỳ hiển nhiên cũng hiểu điều này, trong lòng thầm may mắn: xem ra tìm trúng dân chuyên nghiệp rồi.

Hắn thân thiết hỏi Ngô Ủng Quân: “Tôi có một nhà kính trong khu đó, hiện tại muốn thỉnh người hỗ trợ trồng bắp, không cần dị năng mộc hệ thúc hóa, bắp sinh trưởng hoàn toàn tự nhiên. Anh nếu nguyện ý đi, tôi mỗi ngày có thể phát 25 điểm công.”

Mắt Ngô Ủng Quân sáng rực lên: “Không cần dị năng giả mộc hệ, hoàn toàn là chăm sóc bằng tay hả?”

Lưu Bội Kỳ nói: “Đúng, hiện tại tiền công trong vườn là mỗi ngày 20 điểm công, tôi cho thêm anh 5. Anh chịu vất vả chút, dựa theo phương pháp trước kia giúp tôi trồng bắp. Mấy hạt bắp của tôi khá quý, dùng dị năng mộc hệ căn bản mọc không tốt, chỉ có thể dựa theo phương pháp trước khi màn trời mở ra để gieo trồng. Anh hiểu không?”

Ngô Ủng Quân không rõ rốt cuộc là bắp gì mà phải dùng loại phương pháp phiền toái này để trồng, nhưng anh lại không quan tâm, hiện tại vườn cây này đang trồng hoa mầu, nhưng lại đơn giản ngốc nghếch như mấy cái game trước kia má sấp nhỏ hay chơi.

Ngô Ủng Quân thậm chí cảm thấy buồn tẻ đơn điệu, phi thường khát vọng trở lại tiết tấu sinh hoạt mặt hướng đất lưng hướng trời, mặt trời mọc thì cày mặt trời lặn thì nghỉ trước kia.

Anh không phải ghét bỏ công việc hiện tại quá đơn giản thoải mái, thế nhưng như vậy thật giống như những ngày mộc mạc trước kia, như căn bản chưa từng có chuyện tụi alien chó chết kia giết hại cả thôn của anh.

“Tôi hiểu, tôi chịu a!” Ngô Ủng Quân không hỏi nhiều, không chút do dự đáp ứng.

Lưu Bội Kỳ mừng rỡ: “Tốt!” Sau đó hắn nghĩ tới điều gì nói với: “Bởi vì mầm hạt khá quý, cho nên tạm thời anh phải ở lại vườn cây, ở gần dễ chiếu cố. Trong nhà anh còn ai không? Có cần nói một tiếng với họ không?”

Ngô Ủng Quân lập tức phai nhạt: “Người nhà của tôi… hai cụ nhà tôi, má sấp nhỏ, sấp nhỏ nữa, đều bị đám alien chó đ* đó hại chết!”

Bốn người Phó Sử Ngọ đều trầm mặc, thời buổi này, nơi nơi đều là cửa nát nhà tan.
Bình Luận (0)
Comment