Chương 143: Xin Lỗi
Chương 143: Xin LỗiChương 143: Xin Lỗi
"Nếu tôi thật sự muốn dùng y thuật để tỏa sáng, một bước lên mây thì tôi có thể dễ dàng tự làm điều đó, nào đến lượt anh tự tiện tự quyết?"
Lời này giống như một cái tát nặng nề giáng xuống mặt anh ta, Tô Vọng Đình tự dưng cảm thấy vô cùng lúng túng.
Phong Tri Ý cười nhạo:
“Anh cũng đừng làm vẻ mặt như "tôi không biết tốt xấu, lấy oán trả ơn, không xứng với lòng tốt của anh, có ý tốt lại bị vũ nhục", anh không để ý tới sự an toàn và kháng cự của tôi, tự tiện đề cử tôi, rốt cuộc là tốt cho tôi hay là tốt cho chính anh?”
Tô Vọng Đình sửng sốt, lập tức hiểu được ý cô, tức giận vô cùng:
"Cô có ý gì? Chẳng lẽ cô tưởng tôi muốn lợi dụng cô leo lên hưởng vinh hoa phú quý?!"
"Chẳng lẽ không phải?"
Phong Tri Ý nhướng mày rồi bình thản nở nụ cười:
“Anh đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu tôi tỏa sáng trong quân đội, lập nhiều quân công hoặc chữa được bệnh cho nhân vật lớn, chẳng lẽ anh lại không nhận được ích lợi gì ư?"
"Chẳng lẽ không phải là muốn tôi cảm động đến rơi nước mắt? Lúc đó lợi ích anh nhận được nhỏ lắm chắc?"
Tô Vọng Đình giật mình, sau đó còn thực sự suy nghĩ nghiêm túc: không có ích lợi gì với anh ta sao?
Có! Dù cô bởi vậy lập quân công hay chữa khỏi cho nhân vật lớn thì anh ta đều có công đề cử, sau nay sẽ được giúp đỡ nhiều trên con đường làm quan.
Dù nhà anh ta không cần phải bám víu vào ai nhưng nếu có mối quan hệ tốt, được tương trợ nhiều hơn thì gia đình anh ta sẽ càng suôn sẻ hơn, bước lên tâm cao mới.
Đây còn không phải là lợi ích sao?
Phải! Hơn nữa còn là lợi ích rất lớn! Là lợi ích khi tận dụng tối đa ưu thế của côi!
Anh ta không thể phủ nhận điều này.
Chỉ là ban đầu khi anh ta giúp cô, anh ta thực sự không nghĩ đến chuyện này!
Anh thực sự chỉ muốn giúp cô giải quyết rắc rối, lại nhân cơ hội giới thiệu cho cô một công việc tốt có tiên đồ.
Hơn nữa, anh cũng thực sự muốn nhận được sự biết ơn, gần gũi của cô, ảo tưởng rằng bàn thân có thể giống anh hùng cứu mỹ nhân, được mỹ nhân ái mộ, tán dương.
Về phân vì sao không hỏi ý muốn của cô là gì, không để tâm tới sự kháng cự của cô, tự mình vội vàng chủ trương.
Đó là vì xuất thân công nhân của gia đình anh ta bây giờ, mà thân phận của cô lại là thanh niên trí thức chen chúc xuống nông thôn, chắc chắm nhà anh ta sẽ không đồng ý cho anh ta cưới một người như vậy.
Nghĩ đến đây, nhớ tới câu "Rốt cuộc là vì tôi hay là vì chính anh" của cô trước đó, Tô Vọng Đình chấn động mạnh.
Vậy ra ý định thực sự trong tiềm thức của mình thực sự là vì chính bản thân?! Mình muốn nâng cao địa vị của cô ấy chỉ để xứng đôi với mình?
Mình theo đuổi cô ấy chỉ vì ý thích của bản thân, chỉ để làm hài lòng bản thân nên vô thức phớt lờ mong muốn của cô ấy, tự tiện quyết định tương lai của cô ấy?
Thậm chí ngay cả khi còn chưa đạt được điều kiện tiên quyết là cô ấy còn chưa thích mình?
Mình thực sự là một người ích kỷ và đáng khinh như vậy ư?!
Anh ta chợt ngước mắt lên và nhìn thấy trên môi cô nở một nụ cười chế giễu, đôi mắt trong veo của cô như nhìn thấu trái tim hèn hạ và ích kỷ của anh ta.
Sắc mặt Tô Vọng Đình đột nhiên tái nhợt, sau khi bị đả kích, anh ta loạng choạng lùi lại, mặt đột nhiên nóng bừng, cảm thấy vừa xấu hổ vừa lúng túng:
"Đúng vậy, thật xin lỗi! Lúc đầu tôi thật sự chỉ muốn giúp cô, không, không nghĩ nhiều như thế, thật sự không muốn lợi dụng cô."
Bị người trong lòng vạch trần bộ mặt thật ích kỷ, xấu xí của mình, Tô Vọng Đình xấu hổ đến mức khó có thể ngẩng đầu lên: