Chương 174: Bắt Thỏ Hoang
Chương 174: Bắt Thỏ HoangChương 174: Bắt Thỏ Hoang
Mà ngược lại, ở trong núi sâu cô đã gặp qua vài loài thú lớn, ví dụ như heo rừng, hổ... các kiểu.
Mấy thứ này cô cũng không nên bắt mang về, vì vậy cô luôn không có được con mồi nào.
"Ở bên kia."
Mạnh Tây Châu chỉ chỉ về phía tây:
"Núi phía bên này mười mấy thôn xóm, sau nạn đói mấy năm nay, cây cối trên núi đều bị tìm nhỏ sạch, thú hoang không phải bị bắt sạch thì toàn bộ chạy vào trong núi sâu."
"Ngay cả bây giờ, con người vẫn thường xuyên dựa vào núi để kiếm ăn, động vật hoang dã cũng không dám chạy ra khỏi rừng sâu nữa."
"Đương nhiên cô không thể nhìn thấy. Nhưng chân núi bên kia không có thôn xóm, người trên núi bên đó cũng thưa thớt, một hai năm nay, động vật hoang dã nơi đó mới dần dần xuất hiện lại rồi."
Nói xong anh hỏi cô:
"Cô có muốn qua xem một chút không? Măng mùa đông bên đó cũng nhiều hơn và tốt hơn. Bên này vừa mới mọc ra đã có người đào, không dễ tìm."
"Đi dạo một chút đi."
Phong Tri Ý vội vàng thúc giục anh, ngọn núi bên này cô đã đi dạo khắp nơi rồi, núi bên kia thì chưa từng đi qua.
Mạnh Tây Châu dẫn cô đi dạo hơn nửa ngày ở núi tây, không chỉ đào hơn nửa sọt măng mùa đông, nấm và củ từ hoang, mà còn may mắn bắt được hai con gà rừng.
Một con hai người nướng ăn buổi trưa, còn một con bảo Phong Tri Ý mang về buổi tối thêm món.
Cuối cùng, đi đến tổ thỏ, bắt hai con từ tám con thỏ nhỏ, rồi hai người mới một trước một sau xuống núi, trở về thôn.
Chỉ là, vừa mới bước vào trong sân nhà họ Bành, bác Bành tỏ ra nghiêm nghị kéo cô qua một bên nhỏ giọng hỏi:
"Sáng nay có phải cháu với cháu dâu thứ hai nhà họ Hứa kia xảy ra tranh chấp hay không?”
Phong Tri Ý sửng sốt, suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra:
"Dạ, cháu dâu thứ hai nhà họ Hứa là ai ạ?"
Bác Bành nghĩ cô đối với nhân khẩu trong thôn không biết rõ lắm, thì giải thích tỉ mỉ:
"Chính là vợ của Hứa Quốc Xương, con gái nhà họ Hà gả qua tên Hà Mỹ Lệ. Năm nay ngày 1 tháng 5 kết hôn, lấy đồng hồ của cháu không trả lại ý."
"À, cô ấy ạt"
Phong Tri Ý nhớ tới buổi sáng cô chỉ nhìn đối phương một cái, không tính là tranh chấp:
"Không có, sao vậy ạ?”
Bảo sao lúc cô vừa mới vào thôn, có ánh mắt nhìn cô có chút quái lạ, rõ ràng có chuyện gì đó.
Nghe nói không liên quan đến cô, bác Bành thả lỏng cơ mặt:
"Buổi sáng con bé họp xong đột nhiên kêu đau bụng, trở về nghỉ ngơi một lúc cũng không thấy đỡ, về sau còn thấy máu, vội vàng đưa đến bệnh viện thị trấn, đến bây giờ còn chưa trở về, sợ là gặp vấn đề không nhỏ."
Nếu như là vấn đề nhỏ, vốn dĩ sẽ không đưa đến bệnh viện, càng sẽ không đi đêm không trở về, dù sao nằm viện tốn tiền mài
Đến bệnh viện và thậm chí nhập viện, đối với các gia đình nông thôn, đó là một chi phí rất "cao cấp sang trọng”.
"Mà bác nghe thấy có người đồn rằng do bị cháu chọc giận."
Bác Bành thật ra cảm thấy không có khả năng, thanh niên trí thức Trần này rất hiền lành, cho dù có mâu thuẫn với người khác, cũng chỉ dựa theo điều lệ và dùng đạo lý để giải quyết, sẽ không lớn tiếng nói người khác, chứ đừng nói là mắng chửi người ta.
Phong Tri Ý hơi giật mình, không phải chứ? Cô chỉ nhìn một cái, đã có thể làm cho đối phương tức giận đến chảy máu sao?
Chuyện này sợ là đối phương vốn có tật gì đó nên muốn đẩy lên trên người cô rồi nhỉ?
Suy nghĩ một chút, cô cảm thấy có một người biết chuyện khá tốt, Phong Tri Ý kể với bác Bành đại nương một ít tình huống cụ thể lúc sáng:
"Buổi sáng, cháu vô ý nghe được một đám người nghị luận mình, nên cháu nhìn bọn họ một cái, cháu dâu thứ hai nhà họ Hứa kia cũng ở trong đó."