Chương 208: Ba Di Tới
Chương 208: Ba Di TớiChương 208: Ba Di Tới
Mạnh Tây Châu thấy cô đang quay đầu lại nhìn đằng sau, sau đó sắc mặt cô cực kì bàng hoàng, rồi lập tức khiếp sợ, mờ mịt, xấu hổ, không biết nên xử lý thế nào...
Đây là lần đầu tiên anh thấy vẻ mặt của cô biến hóa phong phú như thế, Mạnh Tây Châu ngẩn người, lập tức nghĩ đến cái gì đó, mặt hơi nóng lên một cách khó hiểu.
"Cô, cop có phải, có phải..."
Kiếp trước tuy rằng anh cũng sống đến bốn mươi tuổi, nhưng mà anh một lòng trâm mê báo thù, rất ít khi tiếp xúc với phụ nữ, càng không đến gần phụ nữ, đường nhiên anh không hiểu được vài chuyện riêng tư này của chị em.
Có điều, mặc dù chưa ăn thịt heo, cũng chưa từng thấy heo chạy, nhưng ít ra trong mơ hồ anh có nghe nói qua về chuyện này.
Mạnh Tây Châu vội vàng đứng dậy, dùng cây cỏ phủi phủi đất bùn trên người rơi xuống, chạy tới bên cạnh cô, đưa cho cô một bó lá cây.
"Cô mau mau lau tay đi, đừng làm nữa, trên mặt đất rất lạnh, cô, cô..."
Chuyện này nên giải quyết như thế nào đây? Mạnh Tây Châu không hề có kinh nghiệm trong chuyện này, chân tay bất chợt luống cuống, anh chẳng biết mình nên làm cái gì bây giờ.
Phong Tri Ý ngượng ngùng, ngón chân không kìm được co lại, nhận lấy lá cây từ tay anh, lung tung phủi bùn trên tay.
"Vậy, tôi đi trước.'
Cô vừa nói vừa nhặt cái sọt rồi xoay người rời đi, cô vội vàng muốn tìm một chỗ vắng người, đi vào không gian để xử lý.
Ai ngờ Mạnh Tây Châu lại đuổi kịp.
"Có, có cần tôi giúp gì không?"
Phong Tri Ý: ... cái chuyện này, anh thì giúp được gì?
"Không cần đâu!"
Phong Tri Ý chịu đựng sự ngượng ngùng, cắm đầu bước nhanh lên phía trước, cô thầm mong sao sớm rời khỏi người này.
"Anh hái nấm đi."
Nhưng, Mạnh Tây Châu vẫn bám lấy không buông.
"Vậy cô cứ về như thế sao?"
Anh nghĩ đến cánh phụ nữ trong thôn chỉ cần một cái liếc mắt là có thể nhận ra chuyện gì xảy ra với cô ấy, đến lúc đó, không biết bọn họ sẽ trêu chọc cô ấy như thế nào, khiến cho cô ấy còn lúng túng, ngượng ngùng hơn bây giờ.
Hơn nữa, nếu cô ấy bị mấy tên lưu manh trong thôn nhìn thấy, thì không biết rằng họ sẽ nói gì.
Chính vì điều này mà Mạnh Tây Châu vội vàng cởi áo khoác ra đưa cho cô.
"Cô quấn cái này quanh eo che lại đi."
Phong Tri Ý liếc xéo, cô không nhận lấy, còn phía dưới vẫn không ngừng ra. "Nếu tôi buộc áo anh lên người thì người ta sẽ nghĩ như thế nào?"
Mạnh Tây Châu sững sờ, mặt lập tức ửng đỏ rồi thu tay lại.
"Tôi, tôi quên mất. Vậy, vậy thì...
Đầu anh điên cuồng xoay chuyển, vội vàng nghĩ cách.
'Anh đừng xía vào."
Phong Tri Ý hơi cau mày cắt lời anh.
“Anh cứ hái nấm đi, tôi tự mình xử lý được."
Mạnh Tây Châu tỏ ra không tin, ở cái nơi hoang dã này, cô ấy xử lý như thế nào? Làm sao để quay về?
Hơn nữa, anh đã nhìn thấy được vẻ mặt khiếp sợ, mờ mịt, lại chật vật của cô, rõ ràng đây là lân đầu tiên của cô ấy, chắc chắn cô ấy không biết giải quyết như thế nào?
Nếu là như vậy, anh làm sao có thể mặc kệ cô? Lỡ như khi xuống núi đụng phải người, tệ hơn là đụng trúng mấy tên du côn vô lại thì càng không tốt.
Suy nghĩ như vậy, Mạnh Tây Châu đột ngột nắm lấy tay cô.
"Tôi có cách, cô đi theo tôi!"
Nói xong, anh lôi kéo cô đi về một hướng khác.
Phong Tri Ý cạn lời, giãy giụa cổ tay.
"Không cần, tôi tự lo được, anh buông tay ra đi."
Nếu cái người này vẫn bám riết lấy cô không buông, thì làm sao cô có thể vào không gian xử lý được.
"Ngoan, nghe lời đi!"
Mạnh Tây Châu nắm chặt cổ tay cô, để cô không giật tay ra được.
"Một mình cô xuống núi như vậy, nhỡ đâu mùi máu tươi thu hút thú dữ hoặc bị người khác nhìn thấy nói lung tung thì không tốt. Đi theo tôi, tôi có thể dẫn cô đi giải quyết, đừng lo."
Phong Tri Ý cứ thế bị anh kéo đi, thực sự bó tay rồi, cô chỉ biết nhìn trời.