Chuong 214: Bac Banh Tu Choi
Chuong 214: Bac Banh Tu ChoiChuong 214: Bac Banh Tu Choi
Nếu bác Bành không để ý tới mong muốn của cô mà đồng ý, thì cô lập tức dọn ra ngoài.
Phong Tri Ý không lo lắng về điều đó, cô quay người trở vào phòng thay quần áo và đi làm.
Về vấn đề của điểm thanh niên trí thức, Phong Tri Ý để ý một chút, quả nhiên nghe nói Phạm Khải Minh và những người khác từ sáng sớm đã đến gặp đại đội trưởng và yêu cầu ông ta giải quyết chuyện của Hạ Mai.
Nếu việc này không được giải quyết, họ sẽ kháng cáo bãi công tập thể.
Đại đội trưởng cũng rất kiên quyết, mạnh tay yêu cầu Hạ Mai chuyển ra khỏi điểm thanh niên trí thức.
Ông ta nói nếu cô ta dám gây rắc rối lần nữa, cô ta sẽ bị đưa về quê vì phạm sai lầm.
Nhưng Hạ Mai có sợ không? Cô ta không sợi
Cô ta bây giờ không còn hy vọng gì về lai lịch, xuất thân, con đường phía trước của cô ta rất đen tối, cuộc sống của cô cũng không có tương lai.
Cho nên bây giờ cô ta là vò đã mẻ thì không sợ sứt, không chút sợ hãi nào, liêu mạng chạy vào tường tự tử, đầu thật sự bị chảy máu.
Đại đội trưởng cũng thực sự bị cô ta làm cho khiếp sợ, ông ta sợ có tai nạn chết người, khả năng là một xác hai mạng.
Sau đó có mẹ thằng điên sẽ bám mãi không đi, ông ta sợ chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc, cho nên ông ta chỉ đành thảo luận nó với những thanh niên trí thức.
Những thanh niên có học thức có lẽ chưa từng thấy ai đòi tiền hơn mạng sống của mình như vậy, sợ liên lụy đến mạng sống của người khác, lai lịch không rõ ràng nên đã gom góp mười đồng để bồi thường cho Hạ Mai.
Hạ Mai cầm tiền không nói, mà vẫn còn gắng gượng theo tới thanh niên trí thức điểm vơ vét một lượt lương thực, sau đó cô ta mới hài lòng rời khỏi thanh niên trí thức điểm và giành được thắng lợi lớn.
Phong Tri Ý nghe thấy điều đó thì thấy đủ rồi.
Về phần chuyện của Chu Mạn Mạn, buổi tối đi làm về, bác Bành vừa nấu cơm vừa nói với cô rằng:
"Sáng sớm thanh niên trí thức Chu nói với bác rằng cô ấy muốn đến đây kết nhóm ăn cơm, còn nói muốn dọn vào đây ở với cháu."
Lúc bác Bành nhìn thấy Chu Mạn Mạn chạy tới nói chuyện với Phong Tri Ý, là bà biết Phong Tri Ý chắc chắn không đồng ý, đương nhiên bà ta cũng sẽ không đồng ý:
"Bác biết chắc chắn cháu không thích tính khí của cô ấy nên bác không đồng ý. Bác chỉ đồng ý để cô ấy tới kết nhóm ăn cơm thôi."
Phong Tri Ý ở bên cạnh giúp rửa rau, trong lòng cảm thấy ấm áp:
"Vậy cô ấy nói thế nào ạ? Sau đó có muốn tới kết nhóm ăn cơm không ạ?"
"Không có."
Đối với điểm này, bác Bành cảm thấy có chút tiếc nuối:
"Cô ấy nói muốn tìm người ở cùng, nói sẽ đi tìm xem."
Nói đến đây, mặt bác Bành tỏ ra chút chán ghét: "Thật ra ở đây bác còn có thể nhường một phòng, chỉ là bác nghĩ cô ấy tuy nói ngọt lấy vui nhưng thực chất lại rất kiêu ngạo, nếu không nghe lời cô ấy thì cô ấy sẽ giận sợ là không dễ đối phó nên bác không nói gì."
Phong Tri Ý bất đắc dĩ mỉm cười, sợ sau này sẽ có nữ thanh niên trí thức muốn đụng tới phòng mình nên cô nói trước:
"Ai đến kết nhóm cũng được, nhưng cháu không thích ở chung với người khác. Nếu còn có người khác tới hỏi thì phiên bác giúp cháu đỡ lời một chút ạ."
"Yên tâm.
Bác Bành cầm lấy đồ ăn cô đã rửa sạch, bắt đầu cắt:
"Bác biết cháu thích yên tĩnh, nên bác sẽ không để bất cứ ai đến chen chúc với cháu đâu."
Phong Tri Ý mỉm cười cảm kích bà ta và không để tâm đến việc này nữa.
Chỉ là ba ngày sau, trên bàn cơm bác Bành lại nói với cô rằng Chu Mạn Mạn đã đến sống với chị Chu Tam.
Nhà chị Chu Tam? Phong Tri Ý suy nghĩ một lúc rồi nhớ ra rằng đây chính là gia đình mà cô đã chọn ngay từ đầu.