Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70 (Dịch Full)

Chương 258 - Chương 258: Mạnh Tây Châu Đâu Rồi?

Chương 258: Mạnh Tây Châu Đâu Rồi? Chương 258: Mạnh Tây Châu Đâu Rồi?Chương 258: Mạnh Tây Châu Đâu Rồi?

Nhưng cô nhớ rằng không lâu sau khi đến, Mạnh Tây Châu có vẻ như đã được ông thủ trưởng giao việc cho, vì thế cô tìm đến hỏi.

Ông thủ trưởng ý nhị cười với cô:

"Yên tâm đi, cháu đặc biệt dẫn cậu ấy đến, ông sẽ không thể để cậu ấy phí công chạy đến đây đâu."

Phong Tri Ý ngỡ ngàng một chút, sau đó phản ứng lại, cô hơi xấu hổ sờ sờ mũi.

Thực ra cô không hề có ý đặc biệt dẫn anh ấy đến để ông thủ trưởng nâng đỡ, lần này là anh ấy tự mình một mức muốn đi theo.

Tuy nhiên, vì ông thủ trưởng đã hiểu lầm nên cô cũng chỉ đành chấp nhận, mà cười ngượng ngùng như thể bị bắt quả tang.

"Bác sĩ Uông ở bên cạnh tò mò hỏi:

"Chân của thằng nhóc kia cháu chữa khỏi à? Năm ngoái lúc hai đứa đến tỉnh thành, thủ trưởng đã thấy cậu ấy đi lại bất tiện, đặc biệt nhờ tôi giúp xem xét."

"Nhưng thằng nhóc đó từ chối tôi, nói rằng chân cậu ấy từ nhỏ đã gãy, không thể chữa được. Chân gãy từ nhỏ thực sự không dễ chữa, vì đã định hình thành, cháu làm thế nào để chữa khỏi cho cậu ấy vậy?”

"Chỉ là châm cứu thôi ạ."

Phong Tri Ý hàm hồ nói.

"Cháu cũng chỉ biết cái đó thôi."

Ông thủ trưởng và bác sĩ Uông nghe xong thì trao đổi ánh mắt rồi cùng cười phá lên, nụ cười và ánh mắt đều mang ý đã hiểu không cần phải nói ra.

Phong Tri Ý bị cười mà hoang mang:

"Hai người cười cái gì vậy?”

Có phải mình đã nói điều gì ngu ngốc không nhỉ?

Ông thủ trưởng ngồi trên ghế salon cầm lấy một chiếc hộp, vẫy tay về phía Phong Tri Ý với vẻ mặt tươi cười.

"Đến đây, ông cho cháu xem thứ này."

Phong Tri Ý đến ngồi bên cạnh ông thủ trưởng.

"Ngài bảo xem cái gì cơ?"

Ông thủ trưởng đưa hộp cho cô.

"Đây cháu cầm lấy, mở ra xem đi."

"Ông cho cháu ạ?"

Phong Tri Ý tò mò mở hộp ra, thấy bên trong là giấy bổ nhiệm, huân chương chiến công, trên đó đều là tên của cô, là Phong Tri Ý, không phải Trần Tố Tố.

Phong Tri Ý mở văn kiện bên trong ra xem một chút, ông thủ trưởng lại có thể cho cô một cái huân chương hạng nhất, lại còn cho cô chức vị cùng quân hàm của cấp bậc đại tá quân y, hưởng thụ chính sách đãi ngộ của chuyên gia. Đây quả thực, đúng là một bước lên trời mài

Nếu như nhân vật nam chính Triệu Học Binh, người vẫn luôn chấp nhận luồn cúi để có được những thứ này biết được thì nhất định sẽ hâm mộ và ghen ghét đến cháy máu mắt cho mà xem.

Phong Tri Ý xem hết thì ngạc nhiên đến ngây người, cô tròn mắt nhìn ông thủ trưởng.

"Cái này, bác sĩ quân y? Lại còn chiến công hạng nhất? Này là có ý gì ạ?"

Ông thủ trưởng điềm đạm mà cười ha hả.

"Chính là ý mà cháu thấy đó."

"Thật sao, nhưng mà cháu không có làm cái gì hết mài"

Phong Tri Ý vội vàng nhét những thứ đó trở lại hộp rồi đẩy ra.

"Không có công thì không nhận lộc, cái này cháu không nhận nổi đâu ông."

"Làm sao mà cháu lại không nhận nổi chứ?"

Ông thủ trưởng khẽ cười, nghiêm nghị hỏi lại.

"Cháu giải quyết được dịch bệnh, cứu giúp nghìn nghìn vạn vạn mạng người, giúp đất nước tránh khỏi nguy cơ khủng hoảng lớn một lần, cống hiến to lớn như vậy, những điều này đều là cháu đều đáng được nhận."

"Đẩy lùi dịch bệnh sao có thể tính là công lao của một mình cháu được?"

Da mặt Phong Tri Ý có dày tới đâu cũng không dám nhận tất công lao về mình.

"Cái này rõ ràng là mọi người cùng nhau nỗ lực đạt thành quả. Hơn nữa, cháu cung cấp đơn thuốc chữa dịch bệnh cũng là dựa theo trong sách cổ điều chế ra, đó là tài sản của tổ tiên chúng ta, là tài sản chung của dân tộc."

Bác sĩ Uông ở một bên nghe không lọt lỗ tai mà khẽ cười.

"Con bé này, cháu như vậy là coi những thầy thuốc như chúng ta là lang băm sao?"

"Cháu nào dám!"

Phong Tri Ý vội nói.

"Lời này là sao ạ?”

Bác sĩ Uông vạch trân sự ngụy trang của cô.

"Khi đó cháu cung cấp đơn thuốc, thật ra có sửa vị thuốc một chút, người trong nghề liếc mắt là có thể nhìn ra.”
Bình Luận (0)
Comment