Chương 309: Tô Vọng Thư Vào Ở Nhà Bác Bành
Chương 309: Tô Vọng Thư Vào Ở Nhà Bác BànhChương 309: Tô Vọng Thư Vào Ở Nhà Bác Bành
Nói rằng bác Bành gặp may mắn, có hai nữ thanh niên trí thức đang ở lại, trong tương lai bác ấy có thể sống một cuộc sống thoải mái mà không cần phải làm việc.
Khi thấy cô, họ còn kéo cô lại để nói chuyện.
Sau đó Phong Tri Ý mới biết từ cuộc thảo luận rằng hai người đang kia đã đồng ý bỏ ra mỗi người mỗi tháng là mười đồng cộng với ba mươi cân gạo để ở nhà bác Bành.
Phí ăn thực sự cao hơn nhiều so với số tiền cô phải trả.
Cô cũng biết, bác Bành đã làm việc rất vất vả suốt cả năm cũng chỉ dành dụm được mười đồng, với thời điểm thu hoạch tốt.
Nhưng hiện tại không cần làm gì, một tháng có thể kiếm được hơn một năm thu nhập, khó trách bác Bành vui vẻ như vậy.
Vui đến phát điên, đến mức quên cả không nói với cô ấy câu nào thì hai người kia đã dọn vào.
Nhưng sự việc này đã lan truyền ram rộ trong vòng một ngày, toàn bộ đại đội đều biết.
Tuy rằng cô thực sự không muốn đa nghỉ nhưng cô luôn cảm thấy hai người đó đang nhắm vào mình.
Nếu không thì tại sao bọn họ không lựa chọn nhà khác mà lại chọn gia đình bác Bành để thực hiện cuộc công kích này?
Tuy nhiên, hai người bọn họ nhằm vào cô để làm gì? Chỉ vì cuộc cãi vã trước đây mà tiêu tiên hoang phí? Họ bị ngu sao?
Sau khi trả lời xong các câu hỏi của mấy người cô hàng xóm dọc đường, có người tò mò, có người quan tâm, có người đứng xem, và có người mỉm cười ác ý.
Phong Tri Ý trở lại nhà bác Bành với vẻ băn khoăn, cô phát hiện sân nhà đang tràn đầy tiếng cười và niềm vui.
Và ngay khi cô bước vào sân, tiếng cười kia bỗng nhiên im bặt, cứ như là cô là một người lạ tự nhiên xông vào.
"Chị Tố Tốt"
Bành Nha Nha không che đậy niêm vui mà đến gần cô, vui vẻ cho cô xem chiếc túi đeo vai màu xanh quân đội đang đeo trên người.
"Chị xem này! Túi này của em cũng giống như của chị! Trông đẹp không? Của chị Lan tặng cho em đó!"
Lại một sự so sánh, ít nhất cô cũng không đặc biệt mua gì cho Bành Nha Nha, ngoại trừ tết Nguyên Đán, cô tặng một số đồ nhỏ không dễ thấy.
Phong Tri Ý bình tĩnh mỉm cười và tháo sọt xuống:
"Ừ, em đeo túi trên lưng rất đẹp."
Bác Bành bưng một bát súp lớn từ trong bếp đi ra, nhìn thấy cô thì giật mình, sau đó mỉm cười nói:
"Cháu về rồi à? Đúng lúc chuẩn bị ăn cơm, mau đi rửa tay để ăn cơm thôi."
"Vâng."
Phong Tri Ý rửa tay, sau đó ngồi xuống bàn ăn trong phòng chính, cô thấy bữa ăn tối nay đặc biệt phong phú, bao gồm thịt xông khói chiên với ớt ngâm và măng mùa đông, khoai tây xào lạp xưởng, khoai mỡ chua cay, súp nấm và rau dại.
Nếu cô không nhầm thì ngoại trừ khoai tây ra thì mọi thứ khác đều là đồ ăn dự trữ của cô.
Trước khi quay ve đây sau kỳ nghỉ tết, cô nghĩ rằng một trận lũ lớn đã cuốn trôi mọi thứ vào năm trước, cả đại đội không còn trang trại lợn gà, và cây lương thực mới được trông chưa lớn lên nhiều.
Cô sợ rằng nếu quay lại, cô sẽ phải ăn cháo khoai lang hàng ngày, vì vậy cô đã mua một ít lạp xưởng mang về.
Về phần măng và củ từ là những thứ cô đào được vào mùa đông năm ngoái, còn nấm và rau dại là những thứ cô hái được trên núi gần đây.
Mặc dù trước đây cô để rau muối, thịt xông khói và những thứ khác vào kho chứa đồ trong bếp, cô đã nói bác Bành có thể dùng chúng để nấu ăn mà không cần phải hỏi ý kiến cô.
Nhưng bây giờ, khi có thêm hai người con gái không có thiện ý với cô, thì cô cảm thấy không còn thoải mái nữa.
Đặc biệt, hai người này đã vài lần "tình cờ” lấy thức ăn từ dưới đũa cô, sau khi ăn xong, họ liền vứt bát đĩa bẩn đó và bác Bành theo thói quen bảo cô đi rửa, sự bất mãn của Phong Tri Ý càng ngày càng tăng.
Trước đây, mỗi khi bác Bành nấu cơm, cô đều giúp rửa bát, lâu dần việc đó đã trở thành thói quen.
Trước đây cô không ngại phân công lao động, nhưng bây giờ cô cảm thấy không muốn phục vụ thêm hai người.