Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70 (Dịch Full)

Chương 88 - Chương 88: Có Cái Đuôi

Chương 88: Có Cái Đuôi Chương 88: Có Cái ĐuôiChương 88: Có Cái Đuôi

"Không cần đâu."

Phong Tri Ý không cần suy nghĩ đã từ chối luôn.

"Cô tiếp tục xem phim đi."

Nếu Phương Tiểu Phương đưa cô về, chờ đến điểm thanh niên trí thức, Phương Tiểu Phương chẳng phải là một mình vê nhà sao? Cô ấy cũng là một cô gái và cũng không chắc sẽ an toàn.

Và cô thì cô tự tin rằng mình có thể được an toàn.

Nhưng Phương Tiểu Phương không tin:

"Cô vê một mình sẽ không an toàn đâu."

Phong Tri Ý vui vẻ cười cười:

"Yên tâm đi, lúc này tất cả mọi người đang xem phim, tôi rất an toàn."

"Ngược lại là cô, sau khi xem phim nhớ về cùng với gia đình, không nên đi bộ một mình vào ban đêm."

Phương Tiểu Phương quay đầu lại nhìn quần chúng đang tập trung tinh thân xem phim, đến mắt đều không nỡ chớp một cái, thì miễn cưỡng yên tâm gật đầu:

"Vậy trên đường cô cẩn thận một chút."

"Ừ"

Phong Tri Ý xoay người hòa vào bóng đêm đen nhánh.

Tiếng ếch kêu vang, đom đóm bay lượn, màn đêm ở nông thôn tuy rằng không yên tĩnh, nhưng lại có vẻ vô cùng yên bình.

Bước chân Phong Tri Ý nhẹ nhàng đi trên con đường nông thôn nhỏ, vốn định cảm thụ thật tốt một chút gió đêm đầu hè hơi lạnh, lại vô tình nghe được tiếng bước chân từ xa phía sau.

Phong Tri Ý nhướng mày, sau đó cố ý điều chỉnh bước chân, lúc nhanh lúc chậm.

Cô phát hiện tiếng bước chân đuổi theo phía sau cũng biến hóa theo, từ đầu đến cuối duy trì khoảng cách không xa không gần.

Hình như không có ác ý gì, vậy người này muốn làm gì?

Phong Tri Ý ở chỗ rẽ tránh vào không gian, thấy bóng người đuổi theo đang sốt ruột tìm cô khắp nơi là đứa nhỏ xui xẻo kia, cô xuất hiện sau một cái cây di ra:

'Anh đi theo tôi làm gì?”

Chàng trai quay đầu lại nhìn thấy cô, sự sốt ruột trên mặt tản ra, khôi phục khuôn mặt không có biểu cảm:

"Buổi tối cô về một mình không an toàn."

Phong Tri Ý dừng lại, thì ra là muốn hộ tống mình về sao?

Sao đứa trẻ này lại ngọt ngào như vậy chứ. Cô dịu dàng cười:

"Không sao, tôi lại không sợ bóng tối, có cái gì không an toàn đâu, anh mau quay lại xem phim đi!"

Một năm khó lắm mới có một lần đó! Chàng trai không có phản ứng, mà nhìn chằm chằm vào mu bàn tay của cô:

"Sao cô không bôi thuốc?"

Tuy rằng có chút ánh sáng mờ mờ, nhưng tối như vậy chắc là không thấy rõ chứ nhỉ?

Cho nên Phong Tri Ý đang định nói dối là bôi rồi, nhưng hình như lại bị chàng trai nhìn ra ý đồ:

"Không có mùi."

Phong Tri Ý: "..."

Đứa nhỏ xui xẻo này là yêu mà quỷ quái hả, không dễ lừa gạt tý nào, Phong Tri Ý đành phải nói:

"Tôi định về rửa mặt sau đó mới bôi."

Thực ra cô không định bôi, lúc ấy bị bỏng, cô đã dùng dị năng phòng ngự một chút, cho nên bỏng không nặng, chỉ là đỏ một mảng, buổi tối cô dùng dị năng chữa trị một chút là khỏi, không cần bôi thuốc.

"Ừ, vậy về đi."

Chàng trai nói xong thì lùi về phía sau vài bước, sau đó đứng yên nhìn Phong Tri Ý.

Khóe miệng Phong Tri Ý khẽ giật giật:

"Không cần thiết, tôi có thể tự mình đi về."

Nhưng chàng trai bướng bỉnh đứng tại chỗ, nhìn cô không nói một lời, thân hình cao cao gầy gò đứng ở đó, có cảm giác rất kiên định.

Phong Tri Ý hoàn toàn bị đánh bại, thỏa hiệp nói:

"Vậy anh cũng không cần đi ở phía sau, cùng tôi đi thôi."
Bình Luận (0)
Comment