Mặt Tôi Luôn Thay Đổi

Chương 53

Editor: Serein

Beta: Qiongne

Mối quan hệ giữa Chu Sanh Sanh và Lục Gia Xuyên giường như trong thời gian ngắn lâm vào cục diện bế tắc.

Mặc dù tình yêu đến không đúng lúc nhưng cuộc sống thường ngày vẫn phải tiếp tục. Cô bắt đầu làm thêm ở quán trà sữa trong tiểu khu, tiền thuê nhà sau khi trả xong, mỗi tháng miễn cưỡng còn lại một ngàn tệ để ăn uống, thực sự mỗi ngày đều khó khăn. Kỳ thật cô biết nên sớm rời khỏi căn hộ kia, nhưng lý trí là một chuyện mà hành động lại là một chuyện khác.

Nhiều đêm, cô ngồi trên sô pha trong căn phòng trống rỗng, cô không muốn xem thêm TV vì sẽ mất phí nên chỉ có thể ngồi ngơ ngác một chỗ.

Trong tiềm thức, cô biết hai căn hộ chỉ cách nhau một bức tường, người bác sĩ mà cô thích ở ngay trong đó. Có lẽ cũng đang đọc sách dưới ánh đèn, có lẽ cuốn sách ấy cũng là cuốn < Thành phố nhỏ quái dị>.

Mơ mộng cứ thế tiếp diễn, bỗng chốc căn phòng trở nên yên lặng.

Cô từ đầu đến giờ vẫn không biết làm thế nào để trở nên gần gũi với anh hơn.

Vốn biết không nên lo lắng vì hiện tại chẳng thể thân thiết gần gũi như trong quá khứ, nhưng ít nhất cô có thể ở nơi gần anh nhất, chỉ cần mở cửa vừa ngẩng đầu lên là có thể gặp hình bóng tràn đầy tự tin đứng nơi đó, áo blouse trắng khiến người ta nhìn lóa mắt, trong ánh mắt không có tia gợn sóng.

Cho đến bây giờ cô vẫn chưa thể khiến chính mình không bị mê hoặc khi đứng trước mặt anh.

Ngày lập hạ, Chu Sanh Sanh có lịch nghỉ, không cần đến tiệm trà sữa làm việc. Trong khoảng thời gian này bởi vì phải chi tiêu tiết kiệm, không chăm sóc bản thân mình nên cô gầy đi không ít, véo véo cánh tay sờ sờ chân, cuối cùng là đến bộ ngực, lúc này bắt đầu cảm thấy hoảng loạn.

Không được phải tẩm bổ lại thôi!

Hai ngày trước vừa nhận được lương, tiền lương làm thêm ở tiệm trà sữa cũng không cao, ba ngàn một trăm tệ, trừ bỏ một ngàn tám trăm tệ tiền nhà, hai trăm tệ tiền điện nước, còn dư lại một ngàn hai trăm tệ có thể tự do chi tiêu.

Nhiệt huyết của cô dâng trào, ở nhà bận rộn một lúc làm một bữa tối phong phú, cá trích kho, canh khoai tây hầm xương và bí đỏ hấp cùng cơm.

Cá trích kho gần được thì cô nhớ ra rằng trong nhà không có nước tương để nấu cùng cá.

Mặc một áo cái áo cộc tay kèm quần đùi một cây hồng phấn, Chu Sanh Sanh thả tóc tự do ra ngoài mua nước tương.

Siêu thị ngay bên trong tiểu khu, ngoài nước tương, cô còn mua thêm một đống đồ ăn vặt, kẹo bông gòn, kẹo mút, mực cay, khoai tây chiên. Từ khi cô không còn sử dụng TV, cũng không lên mạng xã hội, trong nhà liền cắt cả mạng wifi, cô sống thực sự giống những cụ già ở một mình thiếu niềm vui cuộc sống.

Ít nhất cô từng tải tựa game Thần Khí, sau đó sử dụng nhờ mạng của hàng xóm bên cạnh, tên trên mạng là [ Đẹp đến ngây người].

Chu Sanh Sanh từ lúc đó liền trở thành một cô nàng nghiệm game.

Thật lâu mới có một ngày nghỉ, làm biếng một ngày tự mình mua một túi đống ăn vặt, tận hưởng một ngày trọn vẹn để thư giãn đầu óc cùng với tinh thần.

Bước ra ngoài cô đã thấy cửa thang máy sắp đóng, vừa kêu “chờ một chút, chờ một chút” vừa nhanh chân chạy, vừa hay chỉ còn một xíu trước khi thang máy đóng hẳn thì cô cũng kịp len chân trái của mình vào.

Trong giây lát, Chu Sanh Sanh thành công làm cửa thang máy lại mở ra lần nữa. Cơ mà, bởi vì cô đang đi dép lê mà hành động vừa rồi quá mạnh nên bỗng chốc chiếc dép rơi ra, bay thẳng đến giữa không trung.

Điều không ngờ nhất là, đứng ở thang máy còn có hai người, không những vậy còn đều là người quen, người đằng trước là Lục Gia Xuyên, đằng sau chính là Lý Kiến.

Vì thế Chu Sanh Sanh trơ mắt nhìn thấy chiếc dép lê bay thẳng về phía trước bộp một tiếng đập vào sườn mặt Lục Gia Xuyên.

“…”

“…”

“…”

Trong không gian nhỏ hẹp mọi thứ gần như dừng lại, cô yên lặng thu lại chiếc chân trái không còn dép, thiếu chút nữa òa lên tiếng khóc.

Sắc mặt Lục Gia Xuyên không thể nói là tốt, cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc dép lào nằm trên mặt đất, lại nhìn đến Chu Sanh Sanh, gân xanh trên trán dần nổi lên.

Vẫn là Lý Kiến lên tiếng phá vỡ yên lặng, cong lưng nhặt chiếc dép lào đưa cho Chu Sanh Sanh cười nói: “Được đấy, cô Tiết, một cước chân của cô vừa đến kịp lúc. Thêm một phân liền đạp trúng Lục tiên sinh, kém một phân là bị kẹp chân, thật khéo, tại hạ xin bội phục bội phục.

Chu Sanh Sanh vẻ mặt xấu hổ nhận lại chiếc dép lê đi vào, liếc mắt nhìn Lục Gia Xuyên một cái thì thấy sắc mặt anh thực sự khó coi, lập tức cúi đầu: “Thật ngại quá, rất xin lỗi anh bác sĩ Lục, tôi thực sự không cố ý.”

Lục Gia Xuyên từ trong túi quần lấy ra một cái khăn tay hình vuông, xoa xoa trên mặt, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm cô: “Ngắm cũng thật chuẩn xác.”

Cô càng thêm xấu hổ, mặt xám xịt đi vào thang máy, đứng sau anh, không dám nhìn trực diện cái biểu cảm khó coi đến muốn chết của anh.

Lục Gia Xuyên từ nhỏ đã có thói quen sạch sẽ, đại khái cũng do tính chất nghề nghiệp bác sĩ, đi làm nếu cất di động đều đặt ở túi kín trong suốt, làm gì cũng sẽ rửa tay đầu tiên, làm xong lại rửa lần nữa…

Mà bây giờ cô trực tiếp ném dép lê vào mặt anh…

Chu Sanh Sanh nhắm mắt lại, đỡ trán dựa vào vách tường của thang máy, thật là muốn chết mà.

Lục Gia Xuyên sẽ tin rằng chỉ là vô tình sao? Rốt cuộc thì hai người cũng từng có thời gian không vui vẻ với nhau, thực ra đến chính cô cũng sẽ chẳng tin đây chỉ là vô tình.

May mắn sao khi gặp Lý Kiến ở đây.

Lý Kiến ở tầng 5 là một người đàn ông tốt, anh ta cố gắng hóa giải cái không khí xấu hổ này, vì thế nhanh chóng phát huy tinh thần tìm chủ đề lôi kéo Chu Sanh Sanh nói chuyện.

“Cô Tiết vội vàng vậy là muốn đến siêu thị tìm mua đồ sao?”

“Vâng, đi mua nước tương.” Cô giơ giơ cái túi nilon trong tay.

“Nước tương dùng để kho cá?”

“Đúng vậy, làm cá kho được một nửa thì phát hiện trong nhà không có nước tương, chỉ có thể đi một chuyến.”

“Loại này dùng được chứ?”

“Tôi cảm thấy cũng không tệ lắm”



Cuộc đối thoại tương đối nhạt nhẽo trôi qua, Lục Gia Xuyên đưa lưng về phía hai người nên bọn họ không trông thấy biểu tình trên mặt anh càng ngày có vẻ không tốt, được lắm, anh vô duyên vô cơ ăn một dép, không nghĩ đến người làm ra chuyện này còn có thể vui vẻ ở phía sau nói chuyện.

Rất nhanh đã tới tầng 5, Lý Kiến nói lời tạm biệt cười cười bước ra khỏi thang máy.

Lục Gia Xuyên lạnh lùng nhìn anh ta bước ra ngoài, còn không quên đối với cô gái phía sau giơ tay tươi cười chào hỏi, mặt mũi cười tươi như một đóa hoa. Hai người bọn họ không phải lần trước ở quán trà sữa gặp nhau sao? Đã thân thiết đến mức này?

Vui vẻ với người đàn ông khác, tay nhỏ còn vẫy vẫy, cosplay giống nhãn dán trong WeChat chắc?

Ấu trĩ!

Trong thang máy còn lại có anh và Chu Sanh Sanh, không khí lúc nãy đã không còn nữa, không gian kín trong thang máy càng trở nên yên lặng.

Chu Sanh Sanh cúi đầu xuống, làm bộ vừa mua được chai nước thật khiến cô thật vui vẻ.

Lục Gia Xuyên đứng trước nhìn qua kính phản quang trên tường thang máy thấy hành động giả bộ của Chu Sanh Sanh cảm thấy không đáng nói.

Rất khó tưởng tượng mười ngày trước hai người này còn vừa lăn lộn trên giường với nhau.

Đinh… đến tầng 12 rồi.

Lục Gia Xuyên đi ra ngoài trước, Chu Sanh Sanh không nhanh không chậm đi phía sau anh. Bóng dáng anh biến mất phía sau cánh cửa, chỉ còn lại tiếng đóng cửa. Cô mới chậm chạp sờ túi quần.

Từ từ, cô đang mặc đồ cộc tay và quần đùi, lấy đâu ra túi quần?

Trong tay chỉ có vài tờ tiền để mua đồ xách theo túi nilon, ngoài ra chẳng còn đồ gì khác….

Chu Sanh Sanh trợn tròn mắt, nàng đi mua nước tương nhưng lại nhốt chính mình ngoài cửa. Lúc đi còn vội vàng, di động cũng không mang, cô ngơ ngác đứng trước cửa, quay đầu nhìn sang nhà Lục Gia Xuyên biểu tình có chút cứng lại.

Vào thời điểm hiện tại, thế mà lại phải sang mượn di động?

Cô ngồi xổm trước cửa nhà, trong đầu có hai luồng suy nghĩ đấu tranh, mượn hay không mượn, đây đúng là một vấn đề nan giải.

Mà cô trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không ngờ đến chính là lúc xưa cô luyện cả ngày trời chiêu thức nhìn xuyên mắt mèo thần công, vậy mà giờ lại giở mánh công phu này đối với nhà của Lục Gia Xuyên. Vừa vào nhà, anh đổi sang đôi dép lê, theo quán tính nhìn thoáng qua ngoài cửa.

Cô nàng kia vẫn chưa chịu vào nhà?

Anh bất động, nhìn cô sờ sờ túi, lại tìm trong túi nilon, cuối cùng đứng trước cửa nhà than ngắn thở dài, ngồi xổm ở một góc lấy đầu gõ vào cửa.

Lần đầu tiên Lục Gia Xuyên biết, hóa ra không mang chìa khóa có thể dùng đầu đập cửa, nói không chừng sẽ phá được cửa?

Nhưng chuyện này đâu liên quan gì tới anh?

Anh vừa tan làm sau ca trực đêm, đã hơn 10h sáng, anh cần nhanh chóng ăn cơm trưa xong rồi đi ngủ bù.

Lục Gia Xuyên đi vào phòng bếp, tìm kiếm một lượt. Nguyên liệu nấu ăn còn rất nhiều nhưng anh lại không có tinh thần để nấu, dứt khoát nấu mì ăn.

Bật bếp nấu nước, anh đi khỏi phòng bếp, một chút cũng không để ý đến cửa ra vào.

Chần chờ một lát, đi ra cửa, nhìn qua mắt mèo.

Cô nàng kia vẫn ngồi xổm trên đất, dùng tay gõ gõ vào tường, buồn chán nói gì gì đó.

Bên ngoài hành lang có chút lạnh cô lại chỉ mặc mỗi áo cộc tay và quần đùi, nhìn cũng rất đáng thương. Lục Gia Xuyên hơi ngừng lại, mở cửa.

Sự im lặng ngoài hành lang bị phá vỡ bởi tiếng mở cửa, Chu Sanh Sanh sửng sốt, nhanh chóng quay đầu lại.

Rõ ràng không biết có nên đi mượn điện thoại hay không, cô tự nói với bản thân đếm đến một trăm thì tiến tới gõ cửa, nhưng mà mới đếm đến 34, Lục Gia Xuyên lại tự mình mở cửa.

Cô ngây ngốc ngồi xổm ở đó, cố ngước đầu nhìn anh.

Lục Gia Xuyên đứng bên trong nhà, ngó qua cô: “Em ở đấy làm gì?”

“Không mang chìa khóa….”

“Không mang chìa khóa sao không gọi chủ nhà đến mở?”

“Di động cũng không mang….”

“……” Anh dừng lại một lát, “Cho nên em liền ngồi xổm ở đó, chờ đến khi cánh cửa kia cảm động liền tự động mở ra à?”

Chu Sanh Sanh: “……”

“Thực ra em định sang nhà anh mượn điện thoại tìm gọi chủ nhà lấy chìa khóa dự phòng.” Cô rời đi tầm mắt, có chút xấu hổ.

“Vậy em chuẩn bị xong chưa?” Lục Gia Xuyên nắm then cửa, “Nếu chưa chuẩn bị xong, em lại chờ lát nữa đi.” Nói xong liền định đóng cửa.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của anh, cô gái kia muốn ngăn anh đóng cửa nhưng lại không ngờ chính mình lại dùng cách đặc biệt như vậy ngăn anh, chân duỗi ra, phi thường dũng mãnh mà chặn ở giữa cửa.

Còn anh không phải đã sớm đoán được cô sẽ chạy tới, nói không chừng cái bàn chân cô đã gãy rồi.

Lục Gia Xuyên nhìn chằm chằm đôi chân trắng nõn cân xứng kia, cùng đôi dép lê nhỏ, bất giác ý thức được, vừa rồi một chiếc dép ấy vừa đập vào mặt anh sao?

Biểu cảm bỗng chốc lại khó coi một chút.

Anh nhớ chính mình còn không kịp lau mặt, trên mặt bất giác phát đau.

Chu Sanh Sanh da mặt dày đứng ở đó, tự nhiên rụt chân lại:”Dù sao anh cũng ra ngoài, chi bằng cho em mượn điện thoại chút đi?”

“Nếu tôi nói tôi không cho mượn?”

“Bác sĩ Lục anh tốt như vậy, chẳng lẽ lại không cho mượn?” Cô cười cười đứng ở đó, trên khuôn mặt đầy vẻ lấy lòng, “Anh vừa đẹp trai lại vừa có tiền, tính cách lại ôn nhu dịu dàng, hàng xóm bên cạnh cần giúp một chút, anh khẳng định không từ chối!”

Lục Gia Xuyên nhìn chằm chằm cô, mặt không chút biểu cảm cười hai tiếng: “Phải không? Cô Tiết Thanh Thanh, nhờ phúc của em, tôi hôm nay trở thành tên biến thái đối với nữ hàng xóm ở khoa Mắt. Quan hệ hữu hảo như vậy, tôi đặc biệt nên giúp đỡ em.”

“…”

Anh nói qua nói lại, vẫn là buông lỏng tay nắm cửa, lui về phía sau, để cô vào nhà.

“Điện thoại.” Anh đi đến phòng khách, từ bàn trà cầm lên di động đưa cho cô, đứng im ở đấy chờ cô.

Chu Sanh Sanh không thể không cởi dép lê, đi chân trần vào nhà, tiếp nhận chiếc di động: “Cảm ơn, chỉ gọi một cuộc, sẽ không mất thời gian đâu.”

Cô không để ý, cứ như vậy ở trong nhà gọi điện thoại, thuận theo tự nhiên phát triển thành ngồi ăn vạ trên sô pha nhà anh đợi chủ nhà đưa chìa khóa tới.

Lục Gia Xuyên nhăn mày lại, nhìn chằm chằm cô: “Đi dép vào.”

Không chờ anh tự mình đi lấy dép lê, cô chạy lại chỗ huyền quan, lúc này xem như cô đã chịu để anh giúp đỡ, cho nên thái độ cực kì tốt: “Em tự làm, để em tự làm.”

Không đợi anh mở miệng, cô liền cúi người mở tủ giày, không chút nghĩ ngợi liền lấy đôi dép hồng nhạt Chu An An từng đi.

Chạy nhanh lại trước mặt anh, giơ giơ di động, cô cười tươi: “Em gọi điện thoại đã.”

Cô bước vài bước hướng đến phía ban công, lại bỗng nhiên nhớ tới, ây gia, số điện thoại của chủ nhà là gì nhỉ? Cô không nhớ được…

Xấu hổ quay đầu lại, cô gãi gãi đầu, ho khan hai tiếng: “Này, anh biết số điện thoại của chủ nhà không?”

Lại không ngờ Lục Gia Xuyên cũng không trả lời cô, chỉ ngơ ngẩn nhìn về phía đôi dép cô đang đi.

Chân cô làm sao nhỉ? Chu Sanh Sanh vẻ mặt mờ mịt cúi đầu xuống nhìn, rất tốt nha, vẫn là chân cô, vẫn là đôi dép lần trước cô đi.

Lục Gia Xuyên cũng không nghĩ tới, như vậy mà Tiết Thanh Thanh lại đi đôi dép đó. Cô đi vừa khít đôi dép ấy, không thiếu không thừa phân nào, dường như nó làm ra để dành cho cô đi vậy.

Thần sắc hiện trên khuôn mặt anh có chút phức tạp ngẩng đầu nhìn cô, như cũ vẫn không rõ, vì điều gì mà hai người khác nhau nhưng lại có sự trùng hợp đến vậy.

Lúc này, nồi trên bếp phát ra tiếng tích tích, Lục Gia Xuyên bỗng phục hồi tinh thần, anh đang đun nước sôi.

Anh quay người vào phòng bếp, cũng không quay đầu lại mà nói: “Chỗ gần cửa ra vào có số điện thoại của họ, hôm chuyển nhà lần trước có để lại cho tôi, nói là nếu có người thuê nhà thì để ý giúp họ một chút.”

Cái này… Chu Sanh Sanh không hề nghi ngờ anh, cũng không phát hiện điều gì khác lạ, cô chạy đến cửa ra vào tìm kiếm, quả thực có số điện thoại, hơn nữa còn thêm một câu ghi chú: Ông chủ nhà.

4-5 năm làm hàng xóm, đối với người cho thuê đến ngày đó còn không biết đối phương là ai, vì chủ thuê nhà là nam nên chỉ xưng hô là vậy…

Chu Sanh Sanh nhanh chóng đánh giá năng lực xã giao của Lục Gia Xuyên là bằng 0, sở dĩ không nói thêm là sợ anh trả đũa.

Chủ nhà nói có chút việc, giữ 12h trưa mới đem chìa khóa tới được, cô bất đắc dĩ chỉ có thể đồng ý.

Bên kia Lục Gia Xuyên mở tủ lạnh, lấy hành lá, quay lại thấy cô đã gác điện thoại, dừng một chút, lời ít ý nhiều nói:” Tôi nấu mì.”

Chu Sanh Sanh không hiểu rốt cuộc là muốn mời cô ở lại cùng nhau ăn hay không ăn, nhưng hình như vẫn là có chút gọi là [tôi nấu mì, nhưng lại không có phần của cô], thực sự rối rắm một chút, cười ha hả, cảm thấy nếu còn muốn ở lại đây thêm 2 tiếng nữa thì thực sự không thể không cúi đầu.

Cô thành khẩn nói: “Anh nấu đi, tôi không đói bụng.”

Vừa dứt lời, bụng liền kêu hai tiếng.

“…”

“…”

Chu Sanh Sanh gian nan nuốt xuống một ngụm nước miếng, nói gần nói xa: “Chủ nhà bảo có việc bận nên chìa khóa có khi phải 12h trưa mới mang đến được cho tôi. Bác sĩ Lục này, tôi có thể ở lại nhà anh thêm 2 tiếng nữa không?”

Lục Gia Xuyên nhìn bụng cô, thần sắc có chút quỷ dị, khóe miệng có chút giơ lên, nhưng đang cười được một nửa thì dừng lại. Cuối cùng anh cầm hành lá quay vào phòng bếp, tùy ý ừ một tiếng: “Tùy cô.”

Chu Sanh Sanh cuối cùng cũng an tâm ngồi trên sô pha, lẳng lặng ngồi một mình đánh giá quanh cái phòng khách.

Đêm hôm đó tan cuộc trong không vui, cô từng cho rằng anh không bao giờ mở cửa để cô vào, nhưng lạ thay, cô lần nữa lại ngồi ở đây.

Bọn họ rốt cuộc là thế nào?

Lăn lộn trên giường của hàng xóm cách vách, ý loạn tình mê một lần hiện giờ lại chẳng nói gì cùng nhau, chỉ có sự xấu hổ giữa nam nữ chốn thành thị.

Mà làm cô càng không nghĩ đến chính là, từ phòng bếp một người đàn ông thật nhanh bưng ra một tô mì nóng hổi, đặt trên bàn ngồi xuống.

Chu Sanh Sanh biết rõ không có phần của mình nhưng cô vẫn nhón chân mong chờ, bụng nhỏ vang lên tiếng kêu không ngừng.

Mà trời cao hình như đã nghe thấy tiếng lòng của cô, vì thấy Lục Gia Xuyên ngẩng đầu lên tầm mắt hướng đến cô nói: “Nấu hơi nhiều.”

“…” Ấy?

Nhìn cô ngây ngốc, anh mím môi lại, vẫn như cũ nói: “Trong nồi còn một chút, nếu cô không ăn, lát nữa tôi đành phải đổ đi.”

“Ăn chứ, đương nhiên là ăn!” Chu Sanh Sanh nháy mắt vỗ bàn đứng lên, nhanh như chớp tiến vào phòng bếp.

Từ tủ bát lấy ra một chiếc bát con, không biết rằng ban đầu nó sẵn ở đó hay chủ nhân đã cố ý chuẩn bị. Cô dừng lại một chút, cảm thấy não không thể tiếp nhận thêm nhiều thông tin, vui vẻ đem chỗ mì nấu thừa đổ vào trong bát.

Không ngờ vừa đủ một bát!

Chu Sanh Sanh mang bát mì ra khỏi bếp, ngồi xuống đối diện Lục Gia Xuyên, nghĩ nghĩ, tìm cái lý do cho thích hợp để nói, bằng không sau này anh lại lạnh mặt hạ thấp thì cô không thể không nhượng bộ. Cô liền thành khẩn hướng Lục Gia Xuyên, lời nói thấm đậm chất thơ:

“Cày đồng đang buổi ban trưa mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày

Ai ơi bưng bát cơm đầy

Dẻo thơm một hạt, đắng cay muôn phần.”

Nói xong, cô thở dài một hơi, bi thương là vì “Không thể lãng phí lương thực” mà nhấc đũa lên, lấy tốc độ sét đánh lùa nhanh vào miệng.

Lục Gia Xuyên: “…”
Bình Luận (0)
Comment