Mặt Tôi Luôn Thay Đổi

Chương 60

Edit: Chou

Beta: Qiongne

Bởi vì không xem xong phim đã ra ngoài trước, ba giờ chiều, Chu Sanh Sanh cùng Lục Gia Xuyên đứng ở trung tâm mua sắm vô cùng náo nhiệt không có việc gì làm.

Đi dạo từ tầng ba đến tầng hai, Lục Gia Xuyên cũng không cảm thấy hứng thú đối với việc đi dạo phố mấy, Chu Sanh Sanh thì lúc có lúc không liếc mắt ngắm tủ kính.

Cô bỗng nhiên dừng lại trước của một quán cà phê.

Lục Gia Xuyên đi trước vài bước, phát hiện cô không theo kịp, mới quay đầu lại xem.

Ngoài cửa sổ sát đất của quán cà phê, Chu Sanh Sanh đứng yên lặng, không chớp mắt nhìn chằm chằm trong tiệm.

Lục Gia Xuyên nghi hoặc nhìn theo tầm mắt của cô, khựng lại.

Trương Oánh Nhiên.

Người phụ nữ mặc chiếc váy sát nách màu đỏ đang ngồi trước một cái bàn, gương mặt trang điểm tinh xảo, cười nói vui vẻ, ngồi đối diện cô ta là người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang giày da, mặt mang mỉm cười, vừa lễ phép vừa khách khí.

Xem tình hình này, hoặc là người thân, hoặc là đang hẹn hò. Phán đoán từ vẻ mặt hai người, hẳn là không quá thân, có vẻ mới vừa quen biết không lâu.

Chu Sanh Sanh nhìn Lục Gia Xuyên một cái, cười hì hì duỗi tay chỉ chỉ vào trong cửa sổ sát đất: “Công chúa nhỏ.”

“Công chúa nhỏ?” Lục Gia Xuyên ánh mắt lạnh lùng, “Lão vu bà.”

“…” Cô bị chọc cười, mắt lé nhìn anh, “Lần trước không phải anh còn dẫn người ta về nhà sao? Sao bây giờ lại biến thành lão vu bà?”

“Cô ta nhắc tới Khoa mắt, muốn mượn sách chuyên ngành, tôi mới đưa cô ta về nhà.”

“Chỉ có sách chuyên ngành? Sao em thấy trong túi còn có một quyển 《 Thành phố quái đản》?”

Lục Gia Xuyên: “Em nói rất nhiều lời vô nghĩa.”

“……”

Chu Sanh Sanh thu hồi tầm mắt, đi tiếp hai bước, thuận miệng lại hỏi: “Cô ta gây thù với anh như thế nào, mà anh lại muốn gọi người ta là lão vu bà?”

Lục Gia Xuyên dừng một chút, lạnh như băng nói: “Nhờ phúc của em, làm trò trước mặt cô ta nói anh hôn em ở hành lang. Ngày hôm sau cô ta đã mở ra hình thức tẩy não điên cuồng, cả phòng đều biết tôi là kẻ biến thái cuồng dâm ô nữ hàng xóm.”

Chu Sanh Sanh vốn dĩ muốn tỏ vẻ đồng tình chút, kết quả nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn của Lục Gia Xuyên, sắc mặt đen kịt, lập tức không nhịn được, ha ha mà cười rộ lên.

“Rất buồn cười?” Người nào đó giọng nói lạnh hơn, sắc mặt cũng theo đó nguy hiểm lên.

Chu Sanh Sanh thu hồi tươi cười, chính trực nói: “Việc này đừng trách em.”

“Không trách em thì trách ai?”

“Trách anh. Chọc ai không chọc, cố tình chọc phải loại người này. Cô ta coi trọng anh, anh chỉ có hai kết cục, hoặc là thuận theo ý cô ta, chiều chuộng cô ta lên trời, chờ ngày nào đó cô ta không còn hứng thú với anh, đá văng anh ra; hoặc là anh đối xử lạnh nhạt với cô ta, chính là không tốt với cô ta, bởi vì lòng tự trọng, cô ta sẽ điên cuồng trả đũa, bây giờ chỉ truyền bá vài tin tức xấu về anh đã là giơ cao đánh khẽ, anh mau đi thắp hương bái Phật cầu nguyện cô ta hoàn toàn không còn hứng thú với anh đi.”

Lục Gia Xuyên nhìn cô một lát: “Em có vẻ hiểu rõ nhỉ.”

Chu Sanh Sanh chần chờ một lát, chớp mắt: “Em có người bạn quen biết cô ta. Trước kia từng bị cô ta làm khổ.”

Cô không dám nói mình quen Trương Oánh Nhiên, dù sao Trương Oánh Nhiên đã không còn nhận ra cô.

Chu Sanh Sanh lại nghĩ tới năm đó Trịnh Tầm tình cờ gặp gỡ, thật ra cậu ấy không phải người đầu tiên bị công chúa nhỏ lợi dụng, bởi vì lúc đó công chúa nhỏ gia cảnh giàu có, lại còn trang điểm, hơn nữa vốn dĩ lớn lên cũng xinh đẹp, rất nhiều con trai trong trường đều thích cô ta. Tính tình cao cao tại thượng không ai bì nổi kia của cô ta có lẽ cũng là do được người khác chiều chuộng mà ra, thuận tôi thì sống, nghịch tôi thì chết, anh thích tôi thì xứng đáng vô tư trả giá vì tôi, làm chân chạy vặt cho tôi.

Cô còn nhớ rõ khi cô ném sọt rác lên trán công chúa nhỏ, tan học ngày hôm sau cô đã bị một đám cả trai lẫn gái chặn ở cổng trường

Không ít người trong đám đó yêu mến công chúa nhỏ, một người cầm dao nhỏ gì đó, dáng vẻ lưu manh đứng kia, tự cho mình là Yakuza*, hộ hoa sứ giả, muốn đòi công bằng thay người trong lòng.

(*: thường được dùng để chỉ mafia hay các tổ chức tội phạm truyền thống ở Nhật Bản)

Chu Sanh Sanh nhìn nam sinh cầm đầu, lạnh lùng nói: “Cậu không có não à? Cô ta không thích cậu, cũng sẽ không ở bên cậu, chẳng qua là lợi dụng cậu thôi. Mặt nóng dán mông lạnh, thú vị không?”

Cậu trai kia tự cho mình là tình thánh, hiên ngang lẫm liệt nói: “Tôi cam tâm tình nguyện vì cậu ấy làm những việc này, có liên quan gì tới cậu?”

“Phải, không có liên quan gì. Cậu thích cô ta là chuyện của cậu, tôi đây ngứa mắt cô ta, tiện tay đội một cái mũ cho cô ta, cũng có liên quan gì đến cậu?” Chu Sanh Sanh cười.

Nam sinh thẹn quá hóa giận.

Ngày hôm đó, Chu Sanh Sanh đánh nhau một trận với họ, Tae Kwon Do được học nhiều năm cuối cùng cũng có tác dụng, cô không đến nỗi bị sự yêu mến vô tri đánh hoa mặt.

Chỉ là cô bị trường học ghi tội, nguyên nhân là ẩu đả đánh nhau trước mặt mọi người, mà kẻ mách lẻo gọi giáo viên đến hiện trường, không ai khác, chính là công chúa nhỏ.

Chu Sanh Sanh hỏi cô ta: “Cô nhằm vào tôi không thành vấn đề, nhưng họ đánh nhau vì cô, cô hại bọn họ bị ghi tội cùng tôi, lương tâm không bị cắn rứt sao?”

Công chúa nhỏ nói như thế nào?

Cô ta khẽ mỉm cười đứng trong đám người, không có chút đồng tình nào đối với những người vì giúp cô ta mà bị ghi tội, chỉ nghiêng đầu khờ dại nói: “Đều do họ cam tâm tình nguyện, tôi đâu có biện pháp nào.”

Trương Oánh Nhiên chính là một công chúa nhỏ bị chiều hư, ích kỷ, lạnh nhạt, coi tất cả những thứ người khác làm cho cô ta là điều đương nhiên, tổng đem đối nàng người tốt đương thương sử.

Thù mới hận cũ cùng nhau nảy lên trong lòng, cô đột nhiên đổi hướng, lôi kéo tay Lục Gia Xuyên đi về phía quán cà phê.

“Đi đâu vậy?” Lục Gia Xuyên nhíu mày hỏi, tầm mắt yên lặng dừng lại trên cánh tay đang bị cô cầm chặt của anh.

Người phụ nữ này này sức lực thật lớn.

“Không phải đúng lúc không có việc gì làm sao? Vậy em đưa anh đi làm mấy việc có ý nghĩa.” Chu Sanh Sanh dùng giọng điệu thưa thớt bình thường nói.

Lục Gia Xuyên chỉ là hơi hơi suy tư một lát, trên thực tế, anh cũng muốn biết nữ hàng xóm điên cuồng của mình muốn làm chuyện xấu gì.

Người bình tĩnh lí trí như anh,  phá lệ có một loại xúc động không thuộc về người trưởng thành, không sợ bất cứ hậu quả gì.

Anh cảm thấy khi ở cạnh Tiết Thanh Thanh, anh giống như trở nên không còn là chính mình.

Vì thế Chu Sanh Sanh liền mang theo Lục Gia Xuyên nghênh ngang đi vào quán cà phê, vừa vặn chọn ngồi xuống bàn bên cạnh bàn Trương Oánh Nhiên.

Trương Oánh Nhiên đang chuyện trò vui vẻ với đối tượng đầy hứa hẹn, chợt thấy hai người họ, sắc mặt cứng đờ.

Người phục vụ cầm thực đơn tới, Chu Sanh Sanh tùy tiện chọn một ly cà phê, ý của người say chưa chắc đã do rượu, chỉ đâu thì chỉ, cô căn bản không thấy rõ cái mình gọi là gì.

Lục Gia Xuyên dừng một chút, gọi một ly cà phê.

Vì thế người phục vụ vừa đi, trò hay mở màn.

Chu Sanh Sanh đầu tiên là lơ đãng liêu liêu tóc, “không cẩn thận” phát hiện người ngồi bạn bên cạnh là người quen, lập tức “kinh ngạc” kêu một tiếng: “Ôi, là y tá Trương?”

Lục Gia Xuyên sắc mặt không đổi nhìn qua, không hé răng.

Trương Oánh Nhiên không biết cô muốn làm gì, tỏ vẻ trấn định cười cười: “Chào cô, chào bác sĩ Lục.”

Quay đầu lại đối diện tầm mắt người đàn ông kia, cô ta giải thích: “Bác sĩ Lục là đồng nghiệp của tôi, cùng làm việc ở khoa Mắt bệnh viện. Cô gái này là…”

“Nữ hàng xóm.” Chu Sanh Sanh mạnh mẽ bổ sung, “Là nữ hàng xóm bị bác sĩ Lục phi lễ và dâm loạn trên hành lang mà mấy ngày trước cô loan tin khắp khoa.”

Người đàn ông không biết tên: “…”

Trương Oánh Nhiên: “…”

Lục Gia Xuyên: “…”

Trương Oánh Nhiên tươi cười cứng đờ: “Ha ha, cô này thật biết nói đùa.”

“Tôi đâu có nói giỡn, tôi vô cùng nghiêm túc.” Chu Sanh Sanh “ôn ôn nhu nhu” cười, duỗi tay nắm lấy cái tay đặt trên mặt bàn của Lục Gia Xuyên, anh hơi khựng lại. Cô không để ý tới, nhìn Trương Oánh Nhiên, lại nhìn người đàn ông không biết tên kia, “Dù sao cũng là ý tốt của y tá Trương, tôi biết tuy cô không theo đuổi được bác sĩ Lục, nhưng tâm địa cô lương thiện, thích giúp đỡ mọi người, nên mới giúp tôi bịa đặt bên ngoài, làm cả khoa Mắt đều hiểu lầm tôi với bác sĩ Lục là một đôi. Nếu không phải cô nói như vậy, bác sĩ Lục sao có thể nhẫn nhục chịu đựng, chắp vá chắp vá tạm chấp nhận ở bên tôi chứ?”

“Cô…” Sắc mặt Trương Oánh Nhiên biến đổi.

“Con người y tá Trương thật tốt, bản thân không ăn được nho, lập tức chê nho xanh. Tôi thích nhất là loại người như cô, đê tiện đến mức đặc biệt có cá tính, đặc biệt không bình thường.” Chu Sanh Sanh cười ngâm ngâm, lại chuyển ánh mắt sang người đàn ông không biết tên: “Anh này thật có phúc, tìm được bạn gái thông minh lanh lợi như thế. Phải biết rằng từ nhỏ đến lớn hộ sĩ Trương đều khiến người ta yêu thích, từ cấp hai mọi người đã gọi cô ấy công chúa nhỏ, trong trường học rất nhiều con trai trong tối ngoài sáng thích cô ấy. Không biết bao nhiêu người vì cô ấy cam tâm tình nguyện dùng tiền tiêu vặt mỗi ngày để mua đồ vật hiếu kính cô ấy, bao nhiêu người vì cô ấy kêu đánh kêu giết cuối cùng bị ghi tội…”

“Cô đừng nói bừa, tôi rất quen thuộc cô sao? Cô này, cô nói chuyện phải có chứng cứ thì hơn?” Trương Oánh Nhiên sắc mặt trắng bệch, đã rất tức giận, nhưng ngại có người đàn ông đối diện ở đây, cố duy trì sự ưu nhã cuối cùng.

“Chứng cứ thì không có, nhưng nhân chứng thật ra có một người.” Chu Sanh Sanh hơi hơi mỉm cười, “Không biết hộ sĩ Trương có còn nhớ chàng trai tên Trịnh Tầm bên hồ Đại Minh không?”

Thân hình Trương Oánh Nhiên cứng lại, từng câu từng chữ hỏi Chu Sanh Sanh: “Rốt cuộc cô là ai?”

“Vừa rồi không phải tôi đã tự giới thiệu sao? Tôi là Tiết Thanh Thanh, hàng xóm của bác sĩ Lục. Chính miệng cô giới thiệu tôi với toàn bộ đồng nghiệp khoa Mắt mà, cô thật là quý nhân hay quên.” Chu Sanh Sanh vẫn ôn ôn nhu nhu cười.

“Ngại quá…” Thấy bọn họ đối chọi gay gắt như vậy, không khí quỷ dị đến cực điểm, người đàn ông tây trang giày da không biết tên đối diện nhíu mày, đứng dậy, “Cô Trương, tôi còn có chút việc, nếu cô có người quen ở đây, tôi sẽ không quấy rầy các cô ôn chuyện.”

“Tổng giám đốc Thương, anh chờ một chút, ôi, Tổng giám đốc Thương…”

Trương Oánh Nhiên gọi cũng không không gọi được vị Tổng giám đốc Thương vội vàng rời đi kia trở về, cô ta đứng tại chỗ một lúc lâu, tức giận đến mức lồng ngực phập phồng.

Cà phê của Chu Sanh Sanh được đưa tới, cô bưng ly sứ xinh đẹp kia lên, không mặn không nhạt nói: “Y tá Trương thở dồn dập như làm gì? Cho dù một người có một chiếc cốc trông như thế nào, nó sẽ không phải là một chiếc cốc bcd. “

Trong nháy mắt, Trương Oánh Nhiên đột nhiên bưng lên ly cà phê cô ta uống dư lại hắt về phía Chu Sanh Sanh.

Lục Gia Xuyên vẫn luôn không nói gì cũng không có động tác giờ phút này bỗng nhiên đứng dậy, không chút nghĩ ngợi lập tức kéo Chu Sanh Sanh qua: “Cẩn thận!”

Vì thế toàn bộ ly cà phê kia hắt lên sườn mặt và cánh tay phải của anh.

Ướt nhẹp, nhão nhão dính dính, trên áo sơ mi trắng nhiễm một tảng lớn vết bẩn màu cà phê.

Chu Sanh Sanh giật mình sợ hãi, nắm giấy vệ sinh trên bàn lau cho anh: “Anh có sao không?”

Lục Gia Xuyên nhắm hai mắt, trên lông mi đều là vệt nước ướt dầm dề, đè tay Chu Sanh Sanh lại, anh nói: “Tôi không sao.”

Ngay sau đó, anh tiếp nhận giấy trong tay cô, lau mặt, duỗi tay lấy ly cà phê chính mình chưa uống ngụm nào.

Chu Sanh Sanh sốt ruột đè tay anh: “Bác sĩ Lục, đừng xúc động, chỗ này là nơi công cộng!”

Ý cô là, một người đàn ông như anh hắt nước Trương Oánh Nhiên ở nơi công cộng, chắc chắn sẽ bị khiển trách.

Nào biết Lục Gia Xuyên vốn dĩ anh không nghĩ hắt lại, chỉ kéo cô, thuận thế đưa cái ly trong trong tay cô: “Anh không hắt. Em hắt.”

Chu Sanh Sanh: “…”

Trương Oánh Nhiên: “…”

Hai giây sau, Trương Oánh Nhiên xách theo túi xách lập tức chạy nhanh ra ngoài, chuẩn bị chuồn mất.

Chu Sanh Sanh sao có thể để cô ta trốn đi? Thấy bộ dạng chật vật của Lục Gia Xuyên, cô giận sôi máu, đặt mạnh ly cà phê lên bàn, mấy bước dài xông lên, giữ chặt tay Trương Oánh Nhiên.

Ngay sau đó, một cái vật ngã đầy hung hăng.

Toàn bộ quán cà phê đều chấn kinh.

Nói đến, Chu Sanh Sanh thật ra còn lùn hơn Trương năm cm, nhỏ nhỏ gầy gầy, nhìn qua chính là một nhóc con yếu đuối mong manh. Nào biết cô vừa ra tay, lập tức ném người ta trên mặt đất.

Trương Oánh Nhiên bắt đầu khóc kêu cứu mạng.

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, Chu Sanh Sanh buông vai cô ta ra, nhanh chóng giữ chặt tay Lục Gia Xuyên: “Đi!”

Cô lấy tốc độ chạy một trăm mét, lôi kéo Lục Gia Xuyên chạy như bay ra ngoài.

Lục Gia Xuyên: “…”

Rốt cuộc là hiện trường bị người phụ nữ quái lực lôi kéo chạy thoát.

Khi chui vào thang máy, cô thở hồng hộc đỡ hai chân, cong người một bên thở dốc, một bên cười ha ha.

Lục Gia Xuyên: “Em điên rồi?!”

“Anh không cảm thấy rất hả giận sao?” Cô vừa cười vừa duỗi tay lau tóc sát bên tai anh: “Ướt đẫm.”

“Do ai ban tặng?”

“Em.” Cô thành thành thật thật đội cái nồi này, lại vẫn như cũ cười đến làm càn, ha ha ha cái không để yên.

Lục Gia Xuyên yêu sạch sẽ, lập tức nhìn cánh tay và phần vai ướt đẫm, đầu tóc nhão nhão dính dính, cả người đều không ổn. Nhưng mà anh tức giận trừng cô, cô lại hoàn toàn không thèm để ý, một cái kính cười, ánh mắt sáng lấp lánh, giống một đứa trẻ thực hiện được trò đùa dai.

Anh khựng lại, ngoài miệng mắng câu: “Sấm họa tinh!”

Trong lòng lại giường như không tức giận đến vậy.

Nghĩ lại vừa rồi cô một phát quăng qua vai, dứt khoát lưu loát làm Trương Oánh Nhiên té ngã trên đất, anh cũng nở nụ cười theo.

Vì thế hai người liền ngu như vậy bẹp đứng ở thang máy cười.

Cười cười, anh lại bỗng chốc xụ mặt: “Tiết Thanh Thanh, em bồi thường quần áo cho tôi!”

“Được thôi, trả thì trả, một cái áo sơ mi sao? Quần áo của anh bao nhiêu tiền?” Cô còn đang cười.

Lục Gia Xuyên: “Một ngàn hai.”

“…” Như bị sét đánh, Chu Sanh Sanh lập tức không cười nổi.
Bình Luận (0)
Comment