Mặt Trái Của Ánh Sáng

Chương 154

Editor: Mứt Chanh

Chương 154: Giấc ngủ

Sau đó, anh bế cô vào phòng tắm. Trong chiếc bồn nhỏ hẹp ấy, hai người không kìm được lại quấn lấy nhau thêm một lần nữa.

Lần này, Mộ Kiêu Dương đã khiến cô búp bê xinh đẹp, nhỏ nhắn của mình mệt lả. Cô nhỏ bé như một nhúm bông, rúc vào vai anh. Anh ôm lấy cô, cô lắng nghe tiếng th* d*c dần lắng xuống. Cô đưa đầu ngón tay khẽ chọc vào vành tai anh, cười khẽ: “A Dương, anh ngọt ngào quá chừng!”

Tối hôm đó, cô vô cùng vui vẻ. Nhưng anh lại sợ cô không chịu nổi về thể lực, thế là dịu dàng dỗ dành: “Điềm Điềm, hay mình lên boong tàu khiêu vũ nhé?”

“Được đó!” Cô đáp lại đầy phấn khích, chẳng hề có vẻ gì là mệt mỏi. Anh bật cười khe khẽ: “Bà Mộ thật dồi dào sức sống. Có lẽ lần này sẽ sinh cho tôi một bé mặt trời, mạnh khỏe và hiếu động.”

Cô nhéo tai anh, “Nè, A Dương, tóc anh dài rồi nha, còn có tí xoăn tự nhiên nữa, nhìn dễ thương ghê!” Vừa nói vừa hôn lên lọn tóc rủ bên tai anh. Còn anh thì chỉ yên lặng ôm lấy cô, cùng cô tận hưởng khoảnh khắc bình yên của hai người. Cô lại nói: “A Dương, trong lòng em, anh luôn là người hoàn hảo nhất, bất kể điều gì.”

Anh đáp nhẹ nhàng: “Em đúng là người trong mắt có tình, ai cũng hóa Tây Thi.”

Anh bế cô lên giường, lau người cho cô rồi dặn: “Trên boong gió lớn, mặc thêm đồ nhé.”

“Dạ. Anh ra trước đi.”

Chờ anh rời khỏi phòng, cô lại một lần nữa trang điểm chải chuốt.

Vẫn là bộ váy dạ hội hở lưng màu xanh biển thẫm lần trước, phối cùng đôi giày cao gót bạc của Jimmy Choo, vẫn là đôi hôm nọ. Kiểu trang điểm cũng y hệt, với nét cổ điển và tao nhã, đôi môi đỏ rực mê hoặc và nồng nàn. Cô biết Mộ Kiêu Dương sẽ thích.

Đầu ngón tay lướt qua những chai nước hoa tuyệt đẹp, cuối cùng cô vẫn chọn mùi hoa mẫu đơn, mùi hương mà Mộ Kiêu Dương thích nhất trên người cô.

Khi cô bước vào sảnh chính trên du thuyền, anh đã đứng đợi ở đó.

Vẫn là bộ vest ôm dáng màu xanh than ấy, anh quay lưng lại phía cô. Bóng dáng anh cao ráo, thẳng tắp như cây gỗ lớn. Cô mỉm cười, nghĩ bụng: bảo cô mặc ấm mà chính anh cũng ăn mặc mỏng manh y như thế thôi.

Mộ Kiêu Dương khẽ động cánh mũi, nhận ra hương thơm quen thuộc. Mùi nước hoa ấy, từ năm mười bốn tuổi cô đã dùng. Anh còn nhớ lần đầu chạm mặt cô, anh đã ngửi thấy mùi mẫu đơn ấy. Đã mười ba năm trôi qua, mùi hương thiếu nữ năm nào vẫn không đổi.

Anh quay lại chậm rãi với một nụ cười và đưa tay ra cho cô: “Bà Mộ, có vinh hạnh được mời em một điệu không?”

Cô bước từng bước uyển chuyển trên đôi giày cao gót đến gần anh, nhẹ nhàng đặt tay mình vào tay anh.

“Khoan đã.” Anh cởi áo vest, khoác lên người cô, bàn tay vuốt nhẹ lưng trần mịn màng của cô, thì thầm: “Gió lớn, em ăn mặc ít thế.” Sau đó anh nắm tay cô dắt lên boong tàu.

Ánh trăng dịu dàng bao phủ lấy cả hai.

Là một điệu valse chậm rãi. Cô tựa vào anh, còn anh ôm cô vào lòng, nhảy chậm

Anh nói: “Trả lời câu hỏi ban nãy của em. Có lẽ Lạc Tâm thực sự không phải là F. Phác họa ban đầu của chúng ta là chính xác, mẹ nuôi của F đối xử với hắn rất tốt. Tất cả hành vi của hắn đều có thể tìm thấy lời giải trong hai vụ án gần đây. Vì vậy, F đích thực có một người mẹ nuôi tốt, còn Lạc Tâm thì không phải.”

Đến lượt cô hỏi: “Vậy mình bắt đầu điều tra từ đâu?”

“Ngày xưa anh đã tra xét nơi ở và bệnh viện của B nhưng không có thông tin liên quan đến ba người hiện tại. Vì thế ban ngày anh mới hỏi ông ta có nơi nào nhớ nhung đặc biệt, thực chất là muốn gài bẫy ông ta. Anh nghĩ mọi bí mật vẫn bị ông ta giấu rất kỹ.”  Mộ Kiêu Dương trả lời.

Anh ôm cô xoay một vòng, một tay đỡ lưng cô, cô thuận theo động tác, khẽ ngửa người xuống.

Anh cúi đầu, ánh mắt họ chạm nhau.

Hai người nhìn nhau, anh và cô quên cả lời nói.

Cô nhìn anh, ánh mắt anh trong suốt như nước, ngay cả con ngươi cũng như trong veo. Đôi mắt ấy thật đẹp, như thể không vướng bụi trần thế gian, không tham không cầu, là người trong sáng nhất trong trời đất.

Anh khẽ siết vòng tay, lại ôm cô vào lòng, tiếp tục nhịp điệu khiêu vũ. Giọng thở dài của anh kề sát bên tai cô: “Điềm Điềm, tất nhiên là anh cũng có d*c v*ng. Nhưng anh chỉ có d*c v*ng với em. Cả thế giới này không khuấy động được lòng anh, chỉ có em là ngoại lệ.”

Cô rúc vào lòng anh cười khúc khích: “Vậy thì tốt quá! Em chỉ sợ anh chẳng thấy em hấp dẫn cơ đấy!”

Anh đỏ cả vành tai, biết cô cố ý trêu anh nên hôn nhẹ lên má cô rồi nói: “Vào phòng thôi.”

“Vậy ngày mai mình sẽ vào văn phòng cũ của B trong bệnh viện để tìm manh mối hả?” Cô được anh bế trở lại phòng ngủ, giơ tay lên nói: “Anh cởi váy cho em.”

Anh quỳ một gối, tháo đôi giày cao gót cho cô rồi hai tay nâng niu đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô, thành kính cúi đầu hôn lên mu bàn chân cô.

“Đúng vậy. Ký ức B lưu luyến nhất là thời gian có mẹ của Cảnh Lam, bà ấy là mối tình đích thực của ông ta. Cho nên, ông ta sẽ cất giữ những thứ quan trọng nhất tại nơi đó. Anh và em, chúng ta đã hoàn tất toàn bộ chân dung tâm lý của B rồi.” Anh ngồi lên giường, cởi nút thắt ở cổ váy của cô. Chiếc váy lụa tuột xuống như nước chảy.

Hóa ra, bên trong cô còn mặc một chiếc váy lụa trắng ngọc trai, nhẹ nhàng như ánh trăng dịu êm phủ lên người cô. Cô khúc khích cười: “Kiều Kiều, thấy em còn mặc lớp nữa, có thất vọng không?”

Còn dám trêu chọc anh à! Anh bật cười khẽ, tiếng cười trong đêm thật khàn và quyến rũ. Anh nói: “Ngủ thôi. Đã muốn em hai lần rồi, anh sợ sẽ có một mặt trời nhỏ thiệt mất. Không thể muốn thêm nữa”

Cô chớp mắt, ngạc nhiên nhận ra anh kiềm chế giỏi thật. Cô giơ ngón cái lên khen: “Kiều Kiều, anh giỏi ghê đó!”

Anh thật sự không biết nên khóc hay cười.

Anh cởi áo vest, vẫn như mọi khi, không mặc gì lên giường.

Cô tựa đầu lên lồng ngực lông mềm của anh và nói: “Thói quen này của anh đúng là…”

Cô hôn bộ lông mềm mại của anh và nói, “Nhưng em thích nó lắm!”

Anh nghiêng người, dang tay để cô gối lên, ôm chặt cô nói: “Ngủ thôi!”

Hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ, như hai đứa trẻ trộm ăn kẹo, trong mơ cũng mỉm cười.

Khoảnh khắc ấy, nơi trung tâm đại dương, cả thế giới như ngưng đọng lại.

Bình Luận (0)
Comment