Mặt Trái Của Ánh Sáng

Chương 6

Trong căn phòng tối đen như mực, chỉ có chiếc gương lớn khúc xạ ra ánh sáng yếu ớt.

"Này." Người đàn ông đứng trước gương giơ tay, người đàn ông trong gương cũng giơ tay theo.

"Mộ Kiêu Dương, cậu muốn theo đuổi cô ấy à?" Qua nhiều năm như vậy, anh vẫn để ý đến cô ấy như cũ.

"Chậc, cô ấy quả thật là món ăn ngon Điềm Tâm, tôi cũng rất thích cô ấy." Người đàn ông nhìn bản thân qua gương, nốt ruồi đỏ giữa trán mờ nhạt. Anh ấy cười: "Tôi sẽ hẹn hò với cô ấy. Tôi, Tom, giáo sư Mộ và Điềm Tâm."

Trong bóng đêm, Mộ Kiêu Dương vẫn luôn giãy giụa, cuối cùng chậm rãi nhắm hai mắt lại.

"Ngủ đi, ngủ đi."

***

Tiêu Điềm Tâm cảm thấy bản thân quả thật đã đủ xui xẻo, thế mà sáng sớm đã bị người ta đánh cướp, còn khiến cho cả người đau đớn.

Trở lại công ty, vừa lật hồ sơ công việc ra đã cảm thấy đau đầu. Gần đây cô nhận một hạng mục nhỏ, đó là thiết kế một bộ sưu tập cao cấp đặt hàng trước cho một khách hàng mới.

Về người khách hàng mới này thật sự thần bí, là Hoa Kiều về nước, ngoại trừ một cái tên tiếng Anh là Tom, một tấm chi phiếu lớn và địa chỉ của một phòng làm việc thì chẳng còn gì nữa.

Nếu không phải nể mặt giá trị của tấm chi phiếu thì Tiêu Điềm Tâm thật sự lười nhận. Dù sao, cô đã lấy được kỳ nghỉ mà gần ba năm cô đều chưa nghỉ ngơi, suốt bốn tháng đó, non nửa năm à nha! Cô đã lên kế hoạch chontất cả, muốn tới một chuyến du lịch chuyên sâu về Châu Âu......

Tiêu Điềm Tâm yên lặng rống trong lòng 300 lần!

"Cốc cốc cốc," tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, là bạn cấp ba của cô kiêm phía đối tác của công ty Lệ An An bước vào. Lệ An An anh tuấn rắn rỏi thấy vẻ mặt cô như phát điên thì cười cười, dựa vào cửa phòng cô nói chuyện, giọng điệu cũng biếng nhác, "Tiêu Điềm Tâm, gương mặt đừng có như trái khổ qua. Mau hầu hạ khách hàng cho thật tốt đi!"

Tiêu Điềm Tâm nhìn gương mặt tươi rói của cậu thì hừ một câu "làm dáng", nghĩ thầm nhất định là cô bạn thân An Tĩnh của cô tối hôm qua đã cho tổng giám đốc Lệ ăn rất no rồi, vì thế nói: "Ôi, chuyện gì phải làm phiền ông chủ lớn tự mình tới tìm tôi thế! Còn không phải là một khách hàng lần đầu tiên thăm công ty chúng ta sao."

"Vì sao xui xẻo luôn là tớ hả?" Khóe miệng Tiêu Điềm Tâm co rút, lại than thở: "Sao tớ cảm thấy cái tên Tom này rất quỷ dị? Không phải là một tổ chức buôn người đó chứ? Cậu nhìn xem, anh ta để địa chỉ xa xôi như vậy, là chỗ người ở sao?"

Lệ An An nhìn bạn thân, cười như không cười: "Có lẽ, cậu có diễm ngộ cũng nói không chừng."

Nói tới nói lui, Tiêu Điềm Tâm vẫn ngoan ngoãn thu dọn nhiều thứ tương ứng rồi đi ra ngoài. Lái xe ra khỏi thành phố, lên cao tốc, sau đó tìm được phương hướng đến một địa chỉ hẻo lánh ở ngoại ô.

Chưa kể, nơi người đàn ông quái đản này sinh sống vẫn rất non xanh nước biếc.

Dựa theo địa chỉ mà tên quái nhân kia đưa, ngôi nhà ba tầng phong cách châu Âu với tường trắng, mái vòm đỏ phía trước chính là điểm đến.

Sau khi xuống xe, Tiêu Điềm Tâm chú ý tới trong vườn hoa không lớn ấy còn đang đậu vài chiếc siêu xe, trong vườn hoa đều không đậu được xe nữa, xe vẫn luôn đậu ở làn xe bên ngoài.

Xem ra quái nhân này còn rất được hoan nghênh ha!

Tiêu Điềm Tâm đi đến trước cửa, vừa định giơ tay ấn chuông cửa thì cửa đã mở.

Tiêu Điềm Tâm vừa mới đi đến chỗ huyền quan thì bỗng nhiên có một cơn gió thoảng qua, một người đẹp chạy tới. Nhìn ra được người đẹp này có chút tuổi rồi, ít nhất 30, nhưng có một đôi mắt rất đen và quyến rũ, ánh sáng lập loè động lòng người, vô cùng có thần thái khiến cho cả người trẻ đẹp hơn rất nhiều, nhìn quanh rực rỡ, chói lọi. Trông giống như như một cô gái đang yêu.

Thấy có người nhìn cô ấy, người đẹp hơi kích động, bỗng nhiên nắm lấy tay Tiêu Điềm Tâm, lẩm bẩm, "Tôi đã 40 tuổi, nhìn không ra có phải hay không? Có phải hay không?"

Một câu "Có phải hay không?" kia giống ma chú của Đường Tăng, vẫn luôn nhắc đi nhắc lại trong lỗ tai Tiêu Điềm Tâm.

"Phải phải phải." Tiêu Điềm Tâm chỉ có thể không ngừng gật đầu.

Cuối cùng người đẹp buông cô ra, ra ngoài rời đi cứ như một cơn gió.

Tiêu Điềm Tâm vỗ về trái tim đang đập thình thịch của mình, cảm thấy những người trong căn nhà này đều là những người kỳ quái.

Thật ra, cô đến trước thời gian hẹn, nhưng chủ nhà không bước ra chào đón mà lại ném cô một mình mò mẫm xung quanh. Cô quẹo lên lầu hai, phát hiện ở hàng hiên trồng xen lẫn rất nhiều thực vật cổ quái.

Những thực vật này hoàn toàn không gọi nổi tên.

Mà hấp dẫn sự chú ý của Tiêu Điềm Tâm nhất là một gốc tỏa ra ánh sáng màu tím mê ly.

Gốc cây thực vật này có những chiếc lá cây kỳ dị, màu xanh xám, các bụi lá mọc lên thành hình tòa sen. Có những cành dài mọc tràn cùng với hoa dạng chùm, mà màu sắc yêu diễm, là màu tím lục hiếm thấy trong thế giới thực vật, cái màu sắc bóng bẩy yêu kiều vô cùng ma mị, hấp dẫn tầm mắt của người khác, màu sắc yêu diễm vô cùng tà ác. Mà trái của nó thì giống loại trái cây ma thuật đã dụ dỗ Eve và Adam, rõ ràng là màu đen tà ác nhưng nó lộng lẫy đến mức màu tím lộ ra từ màu đen bóng, quả mọng bóng bẩy lóng lánh hấp dẫn, thật sự phải hình dung thì tựa như...dâu tây đen được chạm khắc từ pha lê đen, trong suốt được gọt giũa, nhẵn nhụi như thể được ngâm trong nước.

Ồ, chủ nhân của ngôi nhà này lại còn gọi nó là người đẹp!

Loại cây này được gắn bảng tên. Bên trên bảng tên viết: Có thể gọi nó là "quý cô Bella" hoặc là "người đẹp", tên gọi cổ xưa hơn của nó là "Atropos"... cùng tên với nữ thần cầm kéo cắt sợi chỉ số mệnh giữa ba nữ thần số mệnh trong thần thoại Hy Lạp.

"Đây là cái quỷ gì?" Tiêu Điềm Tâm nói thầm một câu, "Chẳng lẽ không có chú thích nào đơn giản dễ hiểu hơn sao? Không thể thuận tiện nói tiếng người à?!"

Khi cô sắp vươn tay chạm vào quả mọng màu đen ánh lên màu sắc ma mị và quyến rũ, một giọng nói không biết vang lên từ góc nào trong phòng: "Thời Trung cổ, những quý cô thời thượng Venice sử dụng dung dịch thực vật nào đó để nhỏ vào mắt, do đó giúp đôi mắt trông đen hơn có thần thái hơn. Loại thực vật này bởi vậy có cái tên xinh đẹp là " quý cô Bella ", hoặc là " người đẹp "...... Nó có thể làm giãn đồng tử giúp đôi mắt trông càng đen càng sâu hơn, còn có thể trợ giúp phái nữ tỏa ra những tín hiệu tìиɦ ɖu͙ƈ mạnh mẽ và quyến rũ."

Dừng một chút, giọng nói lại cất lên, "Nếu cô muốn trải nghiệm cảm giác " dục tiên dục tử ", xin yên tâm chạm vào quả mọng đen."

Tiêu Điềm Tâm bị dọa lập tức rút tay lại, đứng ở kia với sắc mặt trắng bệch, không dám cử động.

"Ờm, dùng tiếng người để nói thì người đẹp có tác dụng kíƈɦ ŧìиɦ này, tên khoa học Latin của nó là Benladon."

Tiêu Điềm Tâm sao lại có cảm giác người ta đang kể chuyện cười vậy? Tiếng "ờm" kia của anh rõ ràng vô cùng trêu chọc.

Theo hướng của giọng nói, Tiêu Điềm Tâm chạy lịch bịch lên lầu, vừa lớn tiếng nói: "Tùy tiện đặt đồ nguy hiểm như vậy, anh là tên cuồng háo sắc sao!"

"Ồ, chẳng lẽ tôi đang nói tiếng ngoài hành tinh à? Tôi nói tiếng người, cô cũng nghe không hiểu sao?! Qúy cô Bella đã được sử dụng rộng rãi trong lịch sử trang điểm, như vậy cũng coi như háo sắc ư?" Giọng nói kia đang thao thao bất tuyệt như cũ nhưng chủ nhân của giọng nói đó chậm chạp không thấy lộ diện.

Tiêu Điềm Tâm bước lên lầu 3, thấy cánh cửa phòng của một căn phòng đang khép hờ, cô bước qua, tay chưa đụng tới cửa thì cửa tự động mở ra.

Cảnh tượng bên trong cũng không u ám, sáng sủa sạch sẽ, nơi chốn được quét tước không dính một hạt bụi, không có cảnh tượng biếи ŧɦái nào xuất hiện như trong tưởng tượng của cô.

Tiêu Điềm Tâm đang muốn đi vào trong thì đột nhiên cảm thấy phía sau có một cơn gió mạnh khiến cô giật nảy mình, vội vàng tránh ra, một bóng người màu đỏ vụt qua chạy vào trong phòng còn kêu to: "Giáo sư, cứu tôi!"

Là người phụ nữ có dáng người thon thả trong chiếc váy đỏ.

Chẳng lẽ xảy ra mạng người? Ơ, người phụ nữ gọi tên quái nhân kia là giáo sư?!

Là thú vật?......

Tiêu Điềm Tâm tràn đầy lòng hiếu kỳ cũng mặc kệ quái nhân kia có phải tên cuồng hoa sắc hay không, cô cũng đuổi theo vài bước. Chỉ thấy người đẹp váy đỏ kia đột nhiên kéo túm lấy một người đàn ông áo trắng không buông ra. Nhưng người đàn ông kia đang nhíu chặt mày, hiển nhiên là vẻ mặt rất chán ghét. Quả nhiên, giây tiếp theo, người đàn ông kia đã xoay ghế, duy trì khoảng cách 1 mét với người đẹp kia.

"Giáo sư, anh phải cứu tôi. Cho tôi thêm một lọ nhỏ đi! Bao nhiêu tiền tôi cũng bằng lòng cho anh! Có nó, chồng tôi mới không rời khỏi tôi! Tôi không muốn bại bởi kẻ thứ ba, tôi không muốn ly hôn!" Người đẹp váy đỏ đau khổ cầu xin.

Nhưng người đàn ông thờ ơ.

Đây là cái tình tiết gì thế này? Tiêu Điềm Tâm mở to mắt, đôi mắt đen láy chuyển động nhanh như chớp, tự hỏi chuyện quái quỷ gì đang xảy ra.

Người đẹp bỗng nhiên xoay người, chỉ vào Tiêu Điềm Tâm rồi nói: "Tôi muốn hiệu quả như cô ta, đôi mắt đen như vậy, sáng long lanh như thế, to như vậy. Ngập nước, đưa tình ẩn tình, đàn ông đều thích kiểu này nhất."

Cố gắng phớt lờ ngón tay sắp chọc vào mắt mình, Tiêu Điềm Tâm đen mặt yên lặng di chuyển bước chân, cách người phụ nữ điên cuồng này xa một chút.

Người đàn ông liếc sang, thản nhiên bảo: "Muốn đôi mắt như cô ấy, tôi kiến nghị cô nên đi giải phẫu thẩm mỹ."

Tiêu Điềm Tâm hò hét trong lòng, tôi là người nguyên vẹn có được không!

Đối mặt với người đẹp lì lợm la liếm, đau khổ cầu xin, oanh tạc theo kiểu thây chất đầy đồng, người đàn ông nói với vẻ không kiên nhẫn, "Loại thuốc này có tác dụng phụ, liều lượng cần phải chính xác cao, nếu dùng quá nhiều sẽ chết người." Kiên quyết từ chối cô ấy, lời ít mà ý nhiều.

Chờ người đẹp thương tâm muốn chết rời đi, Tiêu Điềm Tâm mới lấy lại tinh thần sau trận chấn động này. "Khụ khụ," cô hắng giọng, "Xin hỏi, anh là Tom?"

"Không thích xưng hô như vậy, cô cũng có thể gọi tôi là giáo sư Mộ." Mộ Kiêu Dương ngẩng đầu lên khỏi máy tính, có chút vô lễ và ngạo mạn lướt nhanh sang cô, "Người đẹp bọn cô tôi đều dùng để nghiên cứu và thu thập dữ liệu, tôi không phải là tên cuồng háo sắc với người đẹp của tôi." Anh nghiêng người, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bóng dáng mình phản chiếu trong gương cách đó không xa. Anh cười cong khóe môi, anh, giáo sư Mộ chính là Mộ Kiêu Dương.

Khá lắm, anh gọi mấy cái cây lộn xộn này là người đẹp. Không phải cuồng háo sắc thì cũng là tên biếи ŧɦái 80-90%. Tiêu Điềm Tâm chửi thầm trong lòng.

Bỗng nhiên nhớ tới đây là một vị khách lớn của công ty bọn họ, vì thế, Tiêu Điềm Tâm nở nụ cười ngọt ngào đặc trưng, "Hihi, hiểu lầm ấy mà! Vậy giáo sư Mộ, chúng ta có thể nói chuyện công việc không?" Hầu hạ vị khách lớn như vậy có liên quan đến tiền thưởng cuối năm của cô, liên quan đến non nửa kỳ nghỉ đông của cô á!

Nhưng ngẫm nghĩ lại, Tiêu Điềm Tâm lại cảm thấy: Người đàn ông này không chỉ kỳ quặc mà còn siêu biếи ŧɦái nữa, thôi được rồi! Đều đã là thời đại nào rồi, thế mà còn yêu cầu đặt riêng một loạt đồ vét tương tự như Thời đại nhạc Jazz. Mặc đi ra ngoài, anh cũng không chê cũ kỹ sao? Anh có bệnh hả!

"Tôi không có yêu cầu gì đặc biệt với trang phục, nhưng suy xét đến lúc diễn thuyết phải trang trọng, phương diện cắt may phải đơn giản, sát người, thoải mái, dễ chịu là được." Giáo sư Mộ ói chuyện cách lớp khẩu trang.

Thế này vừa muốn điều chỉnh vừa người vừa muốn thoải mái dễ chịu, đã là bài kiểm tra năng lực có biết không không hả! Còn có người có thể độc miệng hơn anh à? Có không? Có không?! Tiêu Điềm Tâm bất giác trợn mắt.

Ngay khoảnh khắc đó, giáo sư Mộ cong mắt.

Tiêu Điềm Tâm cảm thấy anh nhất định đang cười! Là chế nhạo trần trụi đối với cô! Bỗng nhiên, cô cảm thấy hứng thú với gương mặt dưới khẩu trang. Bởi vì đôi mắt anh cũng đủ hấp dẫn!

Người đàn ông này chỉ ngồi sau máy tính như vậy nhưng rất có khí chất. Tóc của anh qua loa hơi dài và lộn xộn, tùy ý dài đến mang tai một cách tự nhiên, kết hợp với đôi mắt đen sâu thăm thẳm lại có chút hương vị văn nghệ.

Dường như đoán được Tiêu Điềm Tâm nghĩ cái gì, giáo sư Mộ nhìn thẳng vào cô, mà giây kế tiếp, đôi bàn tay thon dài trắng nõn của anh ưu nhã giơ lên, dùng ngón trỏ mở cái che chắn ở miệng.

Sau đó...... Sau đó hé lộ quai hàm đầy râui. Chòm râu của anh rậm rạp đen nhánh, gần như che khuất nửa khuôn mặt anh, thậm chí hai bên tóc mai cũng liền với chòm râu.

Cô lại còn nghĩ rằng anh có một phong cách văn nghệ...

Cô kinh ngạc há miệng thở dốc, sau đó cười: "Lông tóc của anh thật là rậm......"

Ngay cả chính cô cũng cảm thấy đây là một truyện cười có chút "Nhan sắc"......

Giáo sư Mộ không cảm xúc như cũ, nhưng một xíu hài hước nhanh chóng lướt qua đáy mắt.

Thấy đối phương không lên tiếng, trong lòng Tiêu Điềm Tâm đang chửi mười nghìn câu mịa nó. Người này...... Là bao lâu không cắt tỉa tóc...... À, không đúng, là cắt tỉa tóc của anh và chòm râu í......

Tác giả có lời muốn nói:

Bạn học Mộ nói trong lòng, ừm, còn nhiều thời gian, anh sẽ cho em biết, "Lông tóc" của anh đến cùng có rậm hay không!
Bình Luận (0)
Comment