Mất Trí Nhớ - Trường Nhiên

Chương 43

Thẩm Cận thực sự rất tức giận, trước đó không phải là để cho Quý Nhiễm có thời gian để thích ứng, tiêu hóa được sự thật rằng hai người đã phát sinh quan hệ rồi thì cô cũng đã trực tiếp ngủ với anh thêm lần nữa, khiến anh muốn trốn cũng không còn chỗ để trốn rồi.

Đúng là tên nhát gan, đã ngủ với nhau còn không dám đối mặt, còn không bằng một đứa nhỏ.

Lục Mạch ngồi ở ghế sau thấy Dương Chi có chút bất an, cậu nhìn cô bằng ánh mắt trấn an, “Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì lớn đâu.”

Dương Chi cười tươi, “Hy vọng vậy.” Dù sao qua kính chiếu hậu thấy biểu cảm của chị Thẩm Cận là biết không kiềm chế nổi sự tức giận.

“Đúng rồi, tôi muốn nói với cậu một chuyện.” Lục Mạch nhéo ngón tay nói.

“Hả? Chuyện gì vậy?” Dương Chi tò mò hỏi.

Lục Mạch nghĩ ngợi rồi nói, “Cậu cũng biết, quan hệ giữa tôi và ba tôi khá căng thẳng.”

Nghĩ đến khí chất không giận mà uy phong của ba Lục Mạch, Dương Chi gật nhẹ, “Tuy nói như này không tốt lắm, nhưng những gì tôi thấy được thì quan hệ của hai người quả thực không tốt.”  

Ngừng một chút, Dương Chi lại hỏi, “Chuyện của tôi có liên quan đến ba của cậu sao?”

Bây giờ cô cảm thấy mình như chặn hết mọi đường đi của người khác, đề cập đến đề tài này thực sự không biết Lục Mạch sẽ trả lời như thế nào.

“Không phải, là liên qua đến tôi.” Lục Mạch nhìn thấu được suy nghĩ của Dương Chi lập tức giơ tay búng trán cô, “Tôi sẽ nói với cậu về chuyện của ba tôi, để tránh sát khí của ông ta lây tới cậu.”

“Ha ha.” Dương Chi bị đau xoa trán, cười thành tiếng.

“Điều tôi muốn nói là lần trước ba tôi đưa thiệp mời đến, đó là yến tiệc ở nhà cũ.” Lục Mạch siết chặt khớp ngón tay, trầm giọng nói.

Thẩm Cận ngồi ở hàng ghế lái lập tức vểnh tai nghe ngóng, cô biết Lục Mạch chuẩn bị lừa cô gái nhỏ.

“Vậy là cậu muốn tham dự yến tiệc sao?” Dương Chi nghiêng đầu, bản thân cô cũng chưa từng tham dự yến hội nào, nhưng anh trai cô đã tham dự rất nhiều nên cô cũng biết ít nhiều về chuyện này.

“Đúng vậy, nhưng địa vị của tôi trong gia đình không cao, hơn nữa vì ba mẹ ly hôn nên nhà cũ đối với với tôi khá có thành kiến, trong thời gian ngắn cũng không tìm được bạn gái thích hợp đến dự cùng.” Tay phải Lục Mạch niết lần lượt các khớp ngón tay trái, mắt rũ xuống, không nhìn thẳng vào mắt Dương Chi.

“Ồ, cậu muốn tôi làm bạn gái dự tiệc lần này sao?” Dương Chi ngẫm lại thì hiểu được Lục Mạch nói nhiều như vậy là có ý gì.

“Đúng vậy, có thể không?” Lúc này, Lục Mạch dừng động tác tay lại, nâng mắt nhìn thẳng vào Dương Chi, “Tôi rất cần sự giúp đỡ của cậu.”

Lời từ chối còn treo trước miệng, nhưng Dương Chi nhìn ánh mắt trầm ấm của Lục Mạch, còn chưa kịp nói ra, chỉ có thể nuốt nước miếng rồi nói, “Lúc này không thích hợp lắm, lỡ đâu người nhà cậu hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta…”

“Chuyện này cậu đừng lo lắng, tôi sẽ xử lý tốt.” Lục Mạch nghiêng đầu, cơ thể tiến lại gần với Dương Chi, tay khoác lên lưng ghế dựa Dương Chi ngồi, ánh mắt nhìn có chút cảm giác điềm đạm nhu hòa nói, “Cho nên, có thể chứ?”

Dương Chi há miệng th ở dốc, theo bản năng ngả người lùi về phía sau trước sự tiến đến đột ngột của Lục Mạch, gật đầu nhẹ, “Có thể có thể, cậu đừng dựa gần tôi như vậy.”

Có thể ngửi thấy mùi thơm của cơ thể cậu, quá dễ khiến người ta mê đắm.    

Đợi đèn giao thông chuyển xanh, Thẩm Cận qua kính chiếu hậu chứng kiến toàn bộ quá trình, âm thầm cảm thán tên nhóc Lục Mạch học được cách chiêu bài tình cảm lúc nào, địa vị ở nhà cũ cũng không cao sao? Trước đó nghe Quý Nhiễm nói, Lục Mạch được Lục lão gia vô cùng yêu thích, nhà cũ đó là nơi Lục Mạch có tiếng nói nhất, e rằng ba của Lục Mạch còn thấp hơn cậu một cái đầu.

Nhắc tới Quý Nhiễm, Thẩm Cận “hừ” một tiếng, thật đúng là chuyện gì cũng có thể nhắc tới tên khốn này.  

—-

Xe đi đến nơi mất khoảng bốn mươi phút, khi ngồi trên xe Dương Chi rất dễ ngủ gật, nhất vừa rồi còn bị tay Lục Mạch đưa ra sau lưng, lúc này mới thả lỏng người rồi ngủ một cách tự nhiên.

Khi xe đậu ở tầng dưới trong căn hộ của Quý Nhiễm, Dương Chi vẫn còn đang ngủ ngon lành.

“Chờ một chút nữa rồi đi.” Lục Mạch nhìn khuôn mặt say ngủ của Dương Chi rồi nói với Thẩm Cận.

Thẩm Cận đỗ xe, quay lại nhìn thoáng qua Dương Chi, gật đầu nhẹ, “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”

Thực ra là cho hai người cơ hội ở không gian riêng với nhau.

Hơn nữa bị ăn thức ăn cho chó của hai người bọn họ thực sự muốn hút một điếu để giảm bớt cảm giác chán ngấy này.

Thẩm Cận châm điếu thuốc ngậm trong miệng, có chút thất thần.

Đứng dưới căn hộ của Quý Nhiễm, cô cảm thấy mình dường như không có gì phải tức giận, thậm chí là bị sự cô đơn bủa vây, giờ đây chỉ còn lại một ít sợ hãi.

Cô cảm thấy mình thay đổi không còn là mình nữa, tình cảm của Lục Mạch dành cho Dương Chi khiến cô hâm mộ.

Hâm mộ rồi lại càng mê mang, sau khi cô tìm gặp Quý Nhiễm thì có thể làm được gì đây, khóc lóc om sòm sao? Hay là sẽ ngủ với anh ấy lần nữa?

Mãi cho đến khi đầu ngón tay có cảm giác bỏng rát, Thẩm Cận mới hồi phục suy nghĩ tỉnh táo lại, nhìn tàn thuốc đang cháy, nghĩ ngợi một hồi, chắc là như vậy.

Vứt tàn thuốc vào thùng rác cách đó không xa, quay đầu lại thì thấy Lục Mạch đã xuống xe, Dương Chi cũng đã tỉnh lại rồi.

“Ngại quá, em ngủ lâu như vậy.” Sau khi Dương Chi xuống xe, nhìn thấy Thẩm Cận bước tới thì vội vàng xin lỗi, thật mất mặt, vừa mở mắt ra cô đã thấy Lục Mạch nhìn mình chằm chằm, cười như có như không. Ngủ quên trên xe của người khác, còn không biết mình đã đến nơi từ khi nào, nếu không phải ánh mắt quá mức nóng rực của người bên cạnh, cô thật sự không biết mình sẽ tỉnh lại khi nào.

“Không sao đâu.” Thẩm Cận lắc đầu cười.

“Đi thôi.” Lục Mạch ôm bả vai Dương Chi, dẫn cô đến chỗ ở của Quý Nhiễm, đi được hai bước, cậu quay lại nhìn Thẩm Cận, ra hiệu cho cô ấy đi theo.

Thẩm Cận hít một hơi thật sâu, dáng vẻ ưỡn ngực ngẩng cao đầu, nghĩ rằng ít nhất mình cũng không thể không đứng vững trước mặt Quý Nhiễm, cho dù bị từ chối, cô sẽ làm bộ một lão nương chỉ là ngủ với anh ấy một đêm thôi.

—-

Cửa phòng Quý Nhiễm đóng chặt, Thẩm Cận đứng ở bức tường cạnh cửa, camera cửa cũng không thể thấy cô, chỉ có thể thấy được Lục Mạch và Dương Chi.

Khoảnh khắc Lục Mạch bấm chuông cửa, Thẩm Cận cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài, bàn tay buông thõng bên cạnh vô thức nắm chặt lại thành quyền.

“Lục Mạch? Sao cậu lại tới đây?” Khi Quý Nhiễm nghe thấy tiếng chuông cửa, trong nháy mắt nghĩ rằng Thẩm Cẩn tới tìm mình, nhưng khi nhìn vào video giám sát chuông cửa thì sửng sốt, tại sao Lục Mạch lại đi cùng một nữ sinh tới đây?

Vì thế anh ta mở cửa mà không hề nghĩ ngợi, tuyệt đối không ngờ bên cạnh cửa lại có một người đang đứng dựa vào tường, lúc nhìn thấy người này, sửng sốt một chút rồi theo bản năng muốn đóng cửa lại.

Nhưng lại bị giật mình với động tác của Thẩm Cận, cô ấy vậy mà đưa chân kẹp vào khe cửa, mặc cho Quý Nhiễm vô thức đóng cửa lại mà kẹp trúng đùi cô, trong nháy máy gần như đau thấu tận xương tủy, cũng không khiến cô thu chân lại.

“Chết tiệt.” Quý Nhiễm vội vàng thả tay đang giữ cửa, “Cô điên rồi sao?”   

Nói xong lập tức ngồi xuống, muốn đưa tay vén ống quần Thẩm Cận lên, nhìn xem cô có bị thương nghiêm trọng hay không.

“Anh cũng biết tôi điên sao?” Thẩm Cận không chút dấu vết thu chân lại, tay đè lên cửa phòng không cho Quý Nhiễm cơ hội đóng cửa lại, “Tôi còn có thể điên hơn nữa, anh có tin không?”

Khi cô nói ra những lời này, Thẩm Cận thực sự nghĩ một đằng nói một nẻo, cô uất ức muốn hỏi tại sao anh lại tránh mặt tôi, nhưng tính cách của cô không thể dịu dàng được.

“Đừng ầm ĩ, để tôi xem chân cho cô.” Quý Nhiễm thực sự lo lắng chân của Thẩm Cận bị thương, dù sao lúc anh đóng cửa lại rất mạnh, vậy mà Thẩm cận có thể chịu đựng cơn đau mà không nói một lời.

“Đứng ở đây sao?” Thẩm Cận nhướn mày.

Lục Mạch đứng ở một bên, lông mày khẽ cau lại, Dương Chi kéo góc áo của Lục Mạch, không dám thở mạnh.

Quý Nhiễm muốn kéo ống quần Thẩm Cận lên nữa, dừng lại một lúc, thật lâu sau mới thở dài, “Vào đi.”

Thẩm Cận cảm nhận được sự bất lực từ tiếng thở dài của anh, trong lòng cảm thấy chua chát, nhưng vẫn kiêu ngạo bước chân đi vào, ngựa quen đường cũ mà tới ngồi trên ghế sô pha đặt gần cửa sổ sát đất.  

Lục Mạch dẫn theo Dương Chi, cũng mặc kệ ánh mắt đầy oán niệm của Quý Nhiễm, ngồi xuống sô pha, rõ ràng là dáng vẻ không phải đến tìm vì có chuyện gì.

Đây chính là đến để làm chỗ dựa cho Thẩm Cận.

Nhưng Quý Nhiễm thực sự một bụng đầy uất ức, trong khoảng thời gian này cố ý tránh né, chỉ là muốn bản thân bình tĩnh lại, sau đó suy xét nên phải đối mặt với tình cảm của Thẩm Cận ra sao.

Lấy bộ dụng cụ y tế từ ngăn tủ phòng khách ra, Quý Nhiễm quỳ một chân xuống trước mặt Thẩm Cận.

Dương Chi nhìn Quý Nhiễm đang cẩn thận đỡ chân Thẩm Cẩn, dáng vẻ chau mày vì sợ đụng vào vết thương, đây rõ ràng là đau lòng đến cực hạn mà.

“Chậm chạp.” Thẩm Cận tức giận hừ lạnh một tiếng, che giấu nội tâm rung động.

Quý Nhiễm tùy tiện nói gì đó, động tác trên tay vẫn rất nhẹ nhàng, anh biết do sự cố ý tránh né của mình mà khiến Thẩm Cận kiên nhẫn đến cực hạn.

Kéo ống quần lên, cẳng chân Thẩm Cận quả nhiên mỗi bên có vết bầm tím.

“Chịu đựng một chút.” Quý Nhiễm bôi một ít thuốc mỡ tiêu viêm lên tay rồi chà bóng sau đó nhẹ nhàng thoa lên vết bầm ở cẳng chân Thẩm Cận, nhẹ nhàng xoa bóp.

Cảm giác nóng bỏng từ lòng bàn tay Quý Nhiễm chạm vào da mình, vành tai Thẩm Cận đỏ bừng lên.

Nhìn biểu hiện của Quý Nhiễm, Lục Mạch đã đoán được kế hoạch của anh.

“Đã quyết định rõ rồi?” Lục Mạch nhíu mày.

“Biết rồi còn hỏi.” Quý Nhiễm mím chặt môi dưới.

“Nghe anh tự nói tôi mới yên tâm.” Cuối cùng Lục Mạch cũng buông lỏng vẻ mặt lạnh lùng khi bước vào cửa.

“Cậu bắt đầu bận tâm chuyện tình cảm của người khác từ khi nào vậy?” Quý Nhiễm cũng thực sự buồn bực, tính cách Lục Mạch rõ ràng không quá quan tâm  đến tình cảm của người khác.

“Không muốn thấy anh đi vào con đường có đi không có về.” Lục Mạch cúi đầu trầm mặc nói, Dương Chi lập tức hiểu rằng kiếp trước đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này, đầu óc Thẩm Cận đột nhiên không suy nghĩ kịp, “Ra quyết định gì?”

Động tác tay Quý Nhiễm không ngừng lại, cúi đầu nghiêm túc xoa bóp, cho nên Thẩm Cận chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của anh, nghe giọng nói của anh như xa như gần truyền đến, “Em có muốn gả cho anh không?”
Bình Luận (0)
Comment