Mặt Trời Của Tiểu Bảo Bối

Chương 12

Cố Long xuống bếp, theo thói quen của nhiều năm khi sống chung với Từ Khánh thì nấu theo sở thích của người kia. Từ Khánh thích ăn cay, càng cay người kia càng thích, bản thân hắn ăn cay cũng rất tốt cho nên món ăn của hai người hầu như ít có bữa nào thanh đảm.

Cũng may ông trời còn thương, dạ dày của Cố Long đến bây giờ vẫn còn sài tốt là do cũng có dùng thuốc bảo dưỡng cái dạ dày kia.

Tiểu Bảo Bối nhìn một bàn tràn ngập thức ăn, vui vẻ ngồi xuống dùng hai tay nâng cái chén lên nói.

"Cho em một chén cơm thật nhiều, Bảo Bối sẽ ăn thật ngon. Đây là thức ăn ông xã nấu mà"

Tính tình ông xã có lúc vui có lúc buồn, thất thường như sáng nắng chiều mưa. Tiểu Bảo Bối rất trân trong những lúc như thế này.

Cố Long không nói gì, xới đầy hai chén cơm sau đó đẩy một chén qua cho Tiểu Bảo Bối.


Tiểu Bảo Bối gắp một miếng cá bỏ vào mồm. Sau đó âm thanh xuýt xoa vang lên.

"Hít hà, hít hà"

Hai má của Tiểu Bảo Bối đỏ bừng như hai ông mặt trời nhỏ, rõ ràng cậu nhóc này không biết ăn cay.

Cố Long ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt ăn cay không được kia mới sực nhớ ra đây là Bảo Bối chứ không phải Từ Khánh lập tức nói.

"Cậu...không biết ăn cay sao"

"Có...làm...làm sao mà không biết ăn được. Em đều biết ăn hết"

Tiểu Bảo Bối vừa ăn vừa hít hà liên tục, mặt đỏ bừng, mũi cùng nước mắt thi nhau chảy liên tục, vậy mà nhóc con đó vẫn cố chấp vừa ăn vừa uống nước.

Cố Long vốn cũng chỉ nghĩ đơn giản, nếu không ăn cay được thì tập ăn dần cho quen đi. Loại công tử bột này ăn đồ bổ suốt rồi cái gì cũng chê.

Tiểu Bảo Bối rất ngoan, ăn hết một chén cơm đầy, uống nước như thể muốn uống hết nước trong nhà. Bụng cậu phình to như cái trống, cảm giác buồn nôn vì quá no sắp phun trào ra. Nhưng cái miệng vì ăn cay sưng đỏ vẫn suýt xoa nói.


"Hít hà, ông xã...thức ăn còn thừa thì đừng đổ. Để dành buổi tối em sẽ ăn tiếp"

Bảo Bối rất thích việc Cố Long làm thứ gì đó cho mình, mặc dù cay đến choáng váng đầu óc nhưng Tiểu Bảo Bối vẫn muốn để dành thức ăn.

Cố Long không nói gì, vẫn cúi đầu ăn cơm. Tiểu Bảo Bối chạy lên phòng ngủ trước, nằm lăn qua lăn lại trên giường. Cảm giác vui sướng vì Cố Long chiều theo ý của cậu vẫn tồn đọng trong tâm.

Cố Long ăn xong thì rửa chén, sau đó tiến thẳng về phòng ngủ, vừa mở cửa đã thấy Tiểu Bảo Bối không biết tìm đâu ra hộp gỗ nhỏ chỉ bàn hai bàn tay gộp lại, nhóc con đang hí hoáy bỏ vài tờ tiền mệnh giá lớn vào trong hộp.

"Lại bày trò gì vậy?"

Cố Long thay một chiếc áo cộc tay, tiết trời thời gian gần đây hơi nóng, mặc đồ thoả mái vẫn dễ chịu hơn. Tiện mồm hỏi Tiểu Bảo Bối.


Tiểu Bảo Bối ngây thơ đáp.

"Đang tiết kiệm tiền ạ"

Cố Long cười khẩy đáp.

"Cậu tiết kiệm làm gì, chẳng phải chỉ cần cậu muốn thì đến cả máy bay riêng tư hai anh trai cậu cũng sẽ mua sao"

Tiểu Bảo Bối lắc đầu đáp tiếp.

"Đây là tiền em tự tiết kiệm ạ, vừa nãy anh hai cho ít tiền mua bánh kẹo, em để dành đợi khi nào đến sinh nhật ông xã em sẽ lấy ra"

"Để làm gì ?"

"Tặng anh"

"Vì sao tặng tôi?"

"Có tiền rồi chúng ta đi tìm Từ Khánh, chẳng phải anh luôn nhắc đến Từ Khánh sao?"

Nhắc đến Từ Khánh, cả người Cố Long như chết lặng, hắn quay đầu sang nhìn Tiểu Bảo Bối. Trong cổ họng có chút gì đó nghẹn lại, đứa bé ngốc này...tâm tính cuối cùng là thế nào.

"Cậu biết Từ Khánh là ai không?"

Tiểu Bảo Bối rất thành thật lắc đầu, hai môi cười tủm tỉm đáp.

"Em không biết, nhưng mà chắc chắn là người thân của ông xã. Nếu là người thân của ông xã thì cũng sẽ là người thân của em, em sẽ đối xử với Từ Khánh thật tốt"
"...."

Thoáng chốc Cố Long cảm thấy cả cơ thể của mình căn cứng, miệng không nói được gì.

Tiểu Bảo Bối bỏ khoảng chừng mười tờ tiền mệnh giá lớn vào hộp gỗ, sau đó cẩn thận cất nó vào tủ quần áo. Rồi ngoan ngoãn trèo lên giường nói.

"Ông xã, chúng ta đi ngủ trưa thôi. Buổi chiều có thể đưa em đi chơi được không?"

Cố Long không nói gì, cũng không biết là gật đầu hay từ chối, hắn trèo lên giường nằm bên cạnh cậu. Sau đó nhắm mắt.

Tiểu Bảo Bối rất dễ ngủ, cậu co người lại. Tầm khoảng hai mươi phút sau đó ngủ say, Cố Long nằm xoay qua xoay lại. Phải mất đến tầm gần một tiếng sau mới ngủ được.

Tầm khoảng hai giờ chiều, Cố Long bị âm thanh rêи ɾỉ ở bên cạnh làm đánh thức.

"Hức...đau quá...đau chết mất"

Cố Long theo phản xạ mở mắt, chỉ thấy Tiểu Bảo Bối nằm co ro, cả người đổ đầy mồ hôi. Nước mắt đầy trên khuôn mặt, hai tay cậu ôm bụng rêи ɾỉ liên tục.
Cố Long giật mình ngồi bật dậy hỏi.

"Bảo Bối, cậu làm sao vậy?"

Bình Luận (0)
Comment