Mặt Trời Của Tiểu Bảo Bối

Chương 4

Kì lạ thay, Tiểu Bảo Bối mặc dù rất ngốc, chữ còn không biết đọc vậy mà việc đặt thức ăn qua điện thoại cậu lại biết rất rõ. Rất nhanh chóng, ba phần gà rán, hai ly trà sữa và hai cái bánh hambugers đã được cậu chọn lựa.

Cố Long nhìn cách cậu đặt thức ăn một cách thành thạo, liền cười trêu chọc.

"Có thật cậu ngốc không vậy? Điện thoại cũng là điện thoại xịn, đến cả cách đặt thức ăn còn rành hơn cả tôi đấy..."

Tiểu Bảo Bối cười tươi đáp.

"Tại em giàu..."

Cố Long triệt để câm nín, nhưng Tiểu Bảo Bối lại cố tình ngồi sát lại anh, nét mặt cười tươi nói.

"Anh cả luôn nói vì em giàu, cho nên dù đặt thức ăn có đưa dư tiền cho người khác đi chăng nữa cũng là một con số nhỏ, anh cả có thể cho lại gấp mười lần. Nhưng mà em nghĩ rằng tiền là do anh cả và anh hai làm ra, cho nên em không thể phung phí. Bảo Bối rất ngốc, nhưng em tự học cách đếm tiền đó. Bảo Bối chưa bao giờ nhầm tiền đâu..."


Cố Long nhìn đứa nhỏ chỉ vừa tròn mười tám tuổi trước mặt, khuôn mặt thật sự rất non nớt, ẩn hiện sự ngây thơ khó tả, hắn mệt mỏi xoa thái dương đáp.

"Được rồi, cậu là thông minh nhất"

Tiểu Bảo Bối được Cố Long khen liền lập tức vui vẻ, cậu cầm điện thoại tiện tay bấm vào video xem phim hoạt hình.

Tiểu Bảo Bối tự nhiên để đầu mình đặt lên vai Cố Long, nhưng Cố Long lại cảm thấy hành động đó thật khó chịu. Hắn đẩy đầu cậu ra.

Tiểu Bảo Bối ngẩn người, nghiêng đầu khó hiểu nhìn hắn. Cố Long cầm điện thoại, liên tục gửi tin nhắn cho ai đó.

Tiểu Bảo Bối lại một lần nữa đặt đầu lên vai hắn, hắn lại đẩy cậu ra.

Tiểu Bảo Bối vẫn kiên trì đặt đầu lên vai Cố Long, cứ thế qua vài lần. Cuối cùng Cố Long cũng chịu thua, mặc kệ cậu làm gì thì làm.


Tiểu Bảo Bối cuối cùng cũng đạt được ý muốn, liền cười hì hì ngoan ngoãn xem hoạt hình.

"Người ông xã thích lắm, em thích anh nhất"

Cố Long khó chịu nhăn mặt, nhưng lại không muốn nói.

Bỗng nhiên, một cuộc gọi đến. Tiểu Bảo Bối liền mỉm cười nhận video.

"Anh cả!"

Tiểu Bảo Bối vừa nhìn Tiểu Chính Lâm, lập tức cười rạng rỡ gọi tên.

Mà ở bên kia, anh cả vừa thấy cậu sắc mặt cũng trở nên ôn nhu, hiền lành hơn rất nhiều.

"Bảo Bối, anh cả vừa thấy thông báo tiền trong tài khoản bị trừ đi. Em vừa đặt đồ ăn sao?"

Tiểu Chính Lâm dường như đã có vẻ quá quen thuộc với Tiểu Bảo Bối, vừa nhìn vào số tiền bị trừ đi anh cả liền biết cậu dùng nó vì mục đích gì.

Tiểu Bảo Bối ngây ngô gật đầu, đáp.

"Vâng ạ, hôm nay muốn ăn gà rán..."

Tiểu Chính Lâm nhíu mày, hỏi thăm.


"Cố Long đâu, tại sao không nấu ăn cho em?"

Cố Long đang ngồi bên cạnh, rõ ràng hắn cũng nhận ra âm giọng của người kia đã thay đổi khi nhắc đến mình. Chắc chắn là Tiểu Chính Lâm rất khó chịu chuyện này, Cố Long hiện tại vẫn nằm trong sự khống chế của Chính Lâm, rõ ràng là cũng có chút căng thẳng.

Tiểu Bảo Bối cười hì hì ngây ngốc, lại đáp.

"Hôm nay mọi người đều mệt, hôm khác Cố Long sẽ nấu ăn cho em mà"

"Cố Long có ở bên cạnh không? Anh cần gặp cậu ta"

Xem ra Tiểu Chính Lâm có vẻ rất tức giận, tưởng chừng như là sắp làm loạn đến nơi vậy. Cố Long biết người này nhất định sẽ không buông tha cho mình dễ dàng vậy, hắn định nhận điện thoại. Nào ngờ Bảo Bối lại có vẻ tức giận đáp.

"Anh cả, anh tại sao lại hung dữ với ông xã? Anh hung dữ với ông xã chính là đang hung dữ với em... anh hết thương em rồi sao?"
Tiểu Bảo Bối chỉ vừa không vui, anh cả lập tức dỗ dành cậu.

"Bảo Bối...anh không có ý đó, anh chỉ lo lắng cho em thôi."

"Rõ ràng là anh cả mắng ông xã, có Tiểu Bảo Bối ở đây...tại sao anh cả lại hung dữ như vậy..."

"Anh không có làm gì cậu ta thật...Nếu em không vui, anh hứa sẽ không chạm đến cậu ta..."

Chỉ một vài lời của Bảo Bối, Chính Lâm lập tức hạ mình. Thoáng chốc, Cố Long cảm thấy kinh ngạc...thì ra quyền thế trong nhà họ Tiểu này, Tiểu Bảo Bối mới là lớn nhất.

Nghĩ đến đây, hắn liền nhận ra một điều. Chỉ cần lợi dụng lòng tốt của Tiểu Bảo Bối hắn có thể có bàn đạp trở nên giàu có, cũng có thể giúp hắn tìm lại người kia.

Hắn biết lợi dụng đứa ngốc là điều không tốt...nhưng hắn cũng tự an ủi rằng việc lợi dụng này cũng như bù đắp sự hy sinh của hắn vào những năm sắp tới dành cho Tiểu Bảo Bối mà thôi...
Bình Luận (0)
Comment