Mặt Trời Của Tiểu Bảo Bối

Chương 9

Giáo viên chủ nhiệm bước ra, ánh mắt của tên thầy giáo bụng phệ có vẻ tràn đầy niềm vui, lão ta xoa xoa hai tay cười niềm nở lưng hơi cúi xuống một tí đi bên cạnh một nam nhân cao lớn, khuôn mặt đẹp trai nhưng mang theo khí chất lạnh lùng áp bức người khác.

"Cảm ơn phụ huynh của em Cố, thật không ngờ lần đầu được gặp cậu"

Lão thầy giáo kia miệng cười đến tận mang tai, liên tục gật đầu nói cảm ơn Tiểu Chính Lâm, nhưng Tiểu Chính Lâm lại không quan tâm đến lời nói cảm ơn vô nghĩa kia. Anh cúi xuống nhìn tên thầy giáo trục lợi này đáp.

"Những cơ sở vật chất tôi hứa tài trợ cho lớp học tôi đều sẽ mang đến vào ngày mai. Tiền học và những phí phát sinh khác của Cố Tinh Anh tôi đã bảo thư kí của mình đi thanh toán, các hoạt động ngoại khoá của cậu bé nếu có việc gì cần thì cứ liên hệ cho tôi. Tôi muốn thằng bé có môi trường học tập tốt nhất, hy vọng ngài có thể làm được"


Lão thầy giáo kia liên tục gật đầu như gà mổ thóc đáp.

"Dạy dỗ học sinh là trách nhiệm của chúng tôi, hiện tại cũng là cuối cấp rồi, tôi làm sao xao lãng việc học của học sinh mình được kia chứ?"

Tiểu Chính Lâm liếc mắt nhìn ông ta một cái, trước khi bỏ đi còn để lại một câu.

"Hy vọng ngài không mang vết sẹo của thằng bé ra chế nhạo một lần nữa"

"Tôi...tôi..."

Tiểu Chính Lâm không muốn nghe, chán ghét bỏ đi. Thư kí đã đứng đợi sẵn hắn ở cổng trường, hắn cần phải quay về công ty làm việc.

Chuyện học hành của Cố Tinh Anh không có gì đáng lo, ngoại trừ nợ tiền học và không tham gia các hoạt động ngoại khoá ra thì lực học cậu bé rất tốt.

Tiểu Chính Lâm sải bước đi trên sân trường rộng lớn, bỗng nhiên lại nghe âm thanh kêu lên thất thanh.

"Đừng...đừng mà, làm ơn đừng mà...oa..."


Âm thanh khóc lóc vang lên thu hút Tiểu Chính Lâm, anh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một đám học sinh đang truyền tay nhau một chiếc cặp, một cậu nhóc nhỏ đứng ở giữa cứ hết chạy qua chỗ này đến chạy lại chỗ kia như thể muốn dành giật lại chiếc cặp.

"Ha ha thằng mặt sẹo, mày còn dám xuất hiện ở trường sao? Mau nộp tiền học đi"

"Thằng xấu xí này, suốt ngày đi học mặt mũi đều u ám như thể vong hồn. Mau cút đi"

"Đừng mà...tôi xin các cậu, làm ơn..."

Âm thanh cầu xin bất lực khiến Tiểu Chính Lâm phải nhíu mày, nhìn kĩ hơn một chút nữa không ai khác chính là Cố Tinh Anh.

Cậu bé khóc nấc lên đòi lại chiếc cặp của mình, đến cuối cùng lại bị bọn học sinh kia đẩy ngã sỏng soài ra đất.

Tiểu Chính Lâm bước đến, nắm vai một thằng nhóc nói.

"Nhóc con!"

Đám học sinh ba bốn người đang bất nạt Cố Tinh Anh nay lại thấy có người đến phá rối ngay lập tức ngẩn đầu lên.


Mà cậu bé cũng ngồi trên nền đất, mặt mũi lấm lem như mèo ôm cái cặp nhỏ gọi.

"Ngài...ngài Lâm"

Tiểu Chính Lâm rũ mặt xuống nhìn Cố Tinh Anh, một cậu bé có một vết sẹo dài ở trên mặt, tóc dài gần chạm đến mắt, khuôn mặt lộ rõ vẻ nhu nhược.

Tiểu Chính Lâm nhìn bảng tên của từng tên học sinh, bàn tay cũng cố tình siết mạnh cổ tay của một cậu nhóc khiến cậu bé đau đớn la lên. Tiểu Chính Lâm lạnh nhạt đáp.

"Cảm thấy có đau không? Tại sao lại ăn hiếp một người yếu thế hơn mình"

Đám học sinh kia bị chính sự uy nghiêm của Tiểu Chính Lâm doạ sợ, những kẻ không bị Tiểu Chính Lâm tóm được vốn dĩ đã bỏ chạy hết, chỉ còn kẻ bị anh giữ lại lắp bắp gọi.

"Tôi...tôi..."

"Nhóc con, học hành cho tử tế. Đừng bắt nạt bạn học!"

Nói rồi anh nhìn đến bảng tên của cậu nhóc kia, sau đó lập tức thả cậu ta đi.
Đám bạn học bắt nạt Cố Tinh Anh đã bỏ đi hết, cậu đứng dậy... ngập ngừng dương đôi mắt lên nhìn Tiểu Chính Lâm.

"Ngài Lâm...cảm...cảm ơn ngài"

Cố Tinh Anh vỗn là người nhà của Cố Long, chuyện anh hai mình vì sao cưới Tiểu Bảo Bối cư nhiên cậu biết. Tất cả đều là tại người đàn ông trước mắt này, chỉ là...cậu không hiểu vì sao cậu lại không chán ghét người này, chỉ là...có chút sợ hãi cùng kính trọng.

Tiểu Chính Lâm nhìn Cố Tinh Anh, dáng vẻ của cậu bé hệt như Tiểu Bảo Bối.

Em trai anh chỉ vì ngốc nghếch mà bị người khác bắt nạt coi khinh. Cậu bé này chỉ vì sinh ra trong gia cảnh nghèo khó kèm với khuôn mặt không hoàn thiện mà bị xa lánh. Tiểu Chính Lâm ánh mắt giao động xót xa, xoa đầu cậu. Âm giọng tuy lạnh nhạt nhưng vẫn nói.

"Nhóc có làm sao không?"

Cố Tinh Anh ngước mặt nhìn Tiểu Chính Lâm, ngượng ngùng đáp.
"Cảm ơn sự quan tâm của ngài, em vẫn ổn ạ"

Tiểu Chính Lâm gật đầu, không nhanh không chậm đáp.

"Sau này đi học không cần lo lắng nữa, tôi sẽ là người giám hộ nhóc thay anh nhóc."

Chỉ vì một câu nói, Cố Tinh Anh liền say đắm một người cả đời.

Bình Luận (0)
Comment