Thẩm Kiến Sơ không giống Trịnh Tư, trên người không có mùi rượu nào, bởi vậy Tề Ngôn không thể nói những lời như chị uống say rồi để đuổi Thẩm Kiến Sơ đi.
Từ khi vào thang máy đến bây giờ, Thẩm Kiến Sơ hỏi cô năm vấn đề, một câu cô cũng không có trả lời.
Thẩm Kiến Sơ cũng không có ý muốn hôn cô, cô nhắm mắt lại, Thẩm Kiến Sơ lại bật đèn lên.
Như là ý thức được bản thân thất lễ, Thẩm Kiến Sơ rốt cuộc buông Tề Ngôn ra, cô ấy lui về phía sau một bước, giọng nói rất thấp: "Xin lỗi."
Tề Ngôn cười không nổi, cũng không biết muốn nói gì, chỉ có thể cúi đầu, không biết nhìn chằm chằm nơi nào, đáp tiếng: "Ừm."
Ừm xong mới hiểu được, Thẩm Kiến Sơ là đang xin lỗi cô, cô lại nói thêm: "Không có gì."
Thẩm Kiến Sơ không có ý muốn vào nhà Tề Ngôn làm khách, cũng không có hỏi lại Tề Ngôn mấy vấn đề kỳ kỳ quái quái, cô ấy đứng phía sau Tề Ngôn, cách hai mét khoảng cách, nhìn Tề Ngôn mở cửa ra, tiếp theo mới nói: "Tôi đi đây."
Tề Ngôn quay đầu nhìn cô: "Được, lái xe cẩn thận."
Cô nói xong mới ý thức được cái gì, chính mình nở nụ cười: "Không phải chị lái xe."
Tề Ngôn lại nói: "Trên đường cẩn thận."
Thẩm Kiến Sơ ừ một tiếng: "Buổi tối đi ngủ sớm một chút."
Tề Ngôn: "Được."
Lời thoại lúc tạm biệt chỉ có mấy câu như vậy, dù như thế nào, thì hai ba câu cũng có thể nói xong, Thẩm Kiến Sơ không hề ở lại, Tề Ngôn bước trở về phòng, nhẹ nhàng khép cửa, Nhưng không đóng lại.
Đầu tiên cô thấy đèn cảm ứng bên ngoài đã tắt, lại nghe được tiếng thang máy tới tầng dưới.
Cuối cùng, không còn tiếng động nào nữa, cô mới đóng cửa lại.
Trong phòng không có bật đèn, Tề Ngôn dựa vào cửa, đứng thật lâu.
Nhiệt độ không thấp, ngón tay Tề Ngôn lại rét run, dường như từ lúc Thẩm Kiến Sơ hỏi vấn đề đầu tiên, cô đã bắt đầu khẩn trương, nhịp tim đập không đồng đều, mãi cho đến hiện tại.
Lại một lát sau, Tề Ngôn mới mở đèn ra, cô giơ hai tay lên xem, lòng bàn tay đã ướt một mảnh.
Tiện đà cô nhìn vào chiếc gương toàn thân đặt ở cửa, phát hiện trên mặt dính rất nhiều nước mắt.
Tề Ngôn cảm thấy mình chết lặng đến rơi lệ cũng không biết, cũng không phải một dấu hiệu tốt, nhưng cô nghĩ vừa rồi mình chỉ là đang khẩn trương, chưa từng có cảm xúc khác, giống như cảm thấy cũng không phải có gì không ổn.
Nhưng ý tưởng này rất mau đã bị cô tự phủ định, bởi vì dần dần, cô bắt đầu cảm thấy khổ sở.
Tuệ Tuệ gọi điện thoại tới lại vừa kịp thời, phảng phất bởi vì đột nhiên có ngoại vật tác động, trái tim Tề Ngôn như bị gõ một chút, hơi tỉnh táo lại.
Cô lấy tờ khăn giấy, lau nước mắt, nhận điện thoại.
.
Truyện Light Novel
"Tề Ngôn, cậu ở Hải Thành sao?"
Tề Ngôn nói: "Ở."
Tuệ Tuệ bên kia dừng một chút: "Cậu làm sao vậy? Giọng nói có vẻ không tốt lắm."
Giọng nói Tề Ngôn xác thật hơi bị nghẹn lại, cô khụ khụ, hỏi trước: "Làm sao vậy?"
Tuệ Tuệ nói: "Là việc này, mình còn không có trở về, nhưng mà có cái USB phải đưa cho khách hàng, USB đó ở nhà mình."
Tề Ngôn lập tức hiểu ý của Tuệ Tuệ: "Mình giúp cậu đưa đi, khi nào đưa?"
Tuệ Tuệ: "Ngày mai, buổi chiều trước 3 giờ có thể đưa đến là được."
Tề Ngôn nói: "Được rồi."
Việc của Tuệ Tuệ giải quyết xong, cô liền chuyển đề tài tới Tề Ngôn: "Cậu làm sao vậy? Buổi tối xảy ra chuyện gì sao? Nghe như tâm tình không được vui."
Tề Ngôn vừa lúc muốn tìm Tuệ Tuệ, nhưng không phải bởi vì Thẩm Kiến Sơ, là bởi vì Trịnh Tư.
"Buổi tối cùng cô Phùng đi ăn cơm, gặp Trịnh Tư."
Tuệ Tuệ phát ra biểu hiện tò mò: "ồ, sau đó thì sao?"
Tề Ngôn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô ấy: "Trịnh Tư thổ lộ với mình."
Tuệ Tuệ càng kích động: "wow wow, mình đã nói em ấy thích cậu mà, cậu còn nói không phải, nhìn xem, nhìn xem."
Tề Ngôn bất đắc dĩ: "Phải, phải."
Tuệ Tuệ: "Sau đó sao? Cậu từ chối người ta rồi?"
"Không có," Tề Ngôn kể lại đại khái chuyện buổi tối cho Tuệ Tuệ: "Mình căn bản không có cơ hội nói chuyện."
Tuệ Tuệ cười rộ lên: "Trời ơi, chó con nhỏ tuổi, vậy mà cậu có thể chịu được?"
Tề Ngôn không muốn nói giỡn với Tuệ Tuệ: "Mình có thể."
Tuệ Tuệ bật cười: "Được rồi, cậu quả thật là không có cảm giác với em ấy."
Tề Ngôn lại kể việc Trịnh Tư nói ngủ ngon cho cô ấy nghe.
Trịnh Tư xác thật là Tề Ngôn lớn đến bây giờ, đây là người đầu tiên trắng trợn táo bạo thổ lộ với cô như vậy, trước kia có lẽ cũng có người thích Tề Ngôn, nhưng đa số đều là thích thầm.
Lúc còn học sinh, Tề Ngôn đều dành thời gian cho việc luyện tập và đi học, cô là một người thực nỗ lực, bởi vì do gia đình, cho dù đáy lòng cất giấu tự ti, cũng sẽ muốn trải qua một cuộc sống tốt.
Sau này tốt nghiệp, cô gặp gỡ Thẩm Kiến Sơ, sau đó không quá khó khăn, thuận lợi kết hôn.
Cho nên về tình yêu, cô cũng chỉ tiếp xúc Thẩm Kiến Sơ, cô không biết xử lý Trịnh Tư thế nào.
Lòng dạ Tề Ngôn thiện lương, có thể nghĩ ra phương thức từ chối tốt nhất, chính là không để ý tới, không thì lui một bước chính là xin lỗi.
"Làm sao bây giờ?" Tề Ngôn hỏi Tuệ Tuệ: "Mình có nên nói ngủ ngon với em ấy không?"
Tuệ Tuệ hỏi lại Tề Ngôn: "Cậu có muốn trả lời không?"
Tề Ngôn lắc đầu: "Không muốn, mình luôn là không biết nên nói chuyện gì với em ấy, mình nhắn lại ngủ ngon thì chắc chắn em ấy lại muốn nói rất nhiều lời nữa, cho nên mình cảm thấy dứt khoát không nhắn lại là tốt rồi, buổi tối ở bên ngoài em ấy nói muốn mình trả lời tin nhắn này kia, mình cũng không có đáp ứng, mình không hứa hẹn gì với em ấy cả." Tề Ngôn tìm lý do cho mình, sau đó hỏi Tuệ Tuệ: "Mình làm như vậy có được không?"
Tuệ Tuệ cười rộ lên: "Cậu cũng nghĩ kỹ rồi, còn hỏi mình?"
Tề Ngôn: "Cũng không biết có không tốt lắm hay không."
Tuệ Tuệ cho Tề Ngôn một viên thuốc an thần: "Không đâu, vốn dĩ những chuyện thế này chính là như vậy, cậu không trả lời em ấy sẽ hiểu."
Tề Ngôn hỏi: "Nếu em ấy còn tới tìm mình thì sao?"
Tuệ Tuệ nói: "Chắc chắn em ấy còn tới tìm cậu."
Tuệ Tuệ nói xong lời này, đột nhiên cười rộ lên.
Tề Ngôn nghi hoặc: "Làm sao vậy?"
Tuệ Tuệ hơi nhỏ giọng một chút: "Thực xin lỗi, giống như không cẩn thận nghĩ tới cậu và Thẩm Kiến Sơ."
Tề Ngôn cũng cười cười: "Đúng không, mình cũng cảm thấy vậy."
Lúc trước Tề Ngôn theo đuổi Thẩm Kiến Sơ rất tích cực, Tuệ Tuệ cũng biết, Thẩm Kiến Sơ không thường trả lời tin nhắn, Tề Ngôn cũng làm bộ như không hiểu, tiếp tục quấn lấy người ta.
Nhưng Tề Ngôn thực may mắn, cô có rất nhiều người giúp cô, không lâu Thẩm Kiến Sơ cũng đáp lại Tề Ngôn, không để cô chờ lâu.
Hiện giờ Tề Ngôn đã có thể cùng Tuệ Tuệ bình tĩnh đàm luận về Thẩm Kiến Sơ, Tuệ Tuệ cũng không kiêng dè cái gì, nghĩ đến cái gì liền nói cái đấy.
Tuệ Tuệ: "Lúc trước một ngày cậu có thể gửi cho Thẩm Kiến Sơ một trăm tin nhắn."
"Nào có khoa trương như vậy." Tề Ngôn cười cười, không nói về Thẩm Kiến Sơ nữa, hỏi Tuệ Tuệ: "Hiện tại làm sao bây giờ? Về sau Trịnh Tư nhắn mình đều không trả lời, có thể không tốt lắm không?"
Tuệ Tuệ vui đùa: "Dứt khoát cho vào danh sách đen."
Tề Ngôn nhíu nhíu mày, không quá đồng ý: "Thật trẻ con, chỉ có việc như vậy thôi mà."
Tuệ Tuệ cười rộ lên: "Vậy cậu trả lời đi, dù sao cậu cũng không thích em ấy, em ấy là một cô bé nhạy bén như vậy, sẽ hiểu được, không cần nghĩ quá nhiều."
Tề Ngôn: "Thôi được rồi."
"Không đúng," Tuệ Tuệ đột nhiên mẫn cảm lên: "Cậu sao có thể bởi vì chuyện của Trịnh Tư mà cảm xúc hạ xuống chứ," Tuệ Tuệ nghĩ nghĩ, thử: "Buổi tối Thẩm Kiến Sơ cũng ở đó?"
Tề Ngôn nói giọng thực bình thường: "Có."
Tuệ Tuệ hỏi: "Hai người có xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có" Tề Ngôn vẫn thực bình thường: "Cô ấy đưa mình trở về."
Tuệ Tuệ hỏi lại: "Không xảy ra cái gì?"
Tề Ngôn: "Không có."
Tuệ Tuệ tiếp tục hỏi: "Cậu không mời cô ấy vào nhà ngồi à?"
Tề Ngôn nói: "Không có."
"Tốt" Tuệ Tuệ cười rộ lên, giống như do dự trong chốc lát, mới nói: "Cậu quả thật không giống lúc trước rồi, khá tốt."
Tề Ngôn biết Tuệ Tuệ đang nói cái gì, cô khẽ ừ một tiếng.
Lại nói thêm vài câu, hai người cúp điện thoại.
Tề Ngôn nhìn chằm chằm màn hình di động, nhìn nó tối lại.
Cô gạt Tuệ Tuệ là theo bản năng, hiện tại nghĩ lại, có lẽ là do lo lắng Tuệ Tuệ sẽ mắng Thẩm Kiến Sơ đi.
Dựa vào hiểu biết của cô về Tuệ Tuệ, nếu nói cho Tuệ Tuệ chuyện đêm nay của Thẩm Kiến Sơ, Tuệ Tuệ nhất định sẽ nói, Thẩm Kiến Sơ có phải bị bệnh hay không? Cô ấy có ý gì?
Đầu tiên Tề Ngôn không biết Thẩm Kiến Sơ có ý gì.
Tiếp theo Tề Ngôn không hy vọng có người mắng Thẩm Kiến Sơ có bệnh.
Nói chuyện với Tuệ Tuệ xong, cảm xúc bình ổn lại rất nhiều.
Tuệ Tuệ nói cũng đúng, hiện tại quả thật là cô không giống lúc trước.
Trước đây khi có cơ hội sẽ tiếp cận Thẩm Kiến Sơ, nếu đêm nay là Tề Ngôn trước đây, mời Thẩm Kiến Sơ vào nhà ngồi là việc nhỏ, cô thậm chí còn muốn đưa Thẩm Kiến Sơ về nhà.
Ở trên sô pha lại ngây ngốc vài phút, Tề Ngôn đứng dậy đi phòng tắm tắm rửa.
Khi không có chuyện gì, Tề Ngôn đặc biệt thích lề mề, từ trong phòng tắm đi ra, cô đi tới đi lui phòng vẽ tranh một chút, nhưng không làm gì cả, chỉ đi một vòng liền đi ra, sau đó lại đi ban công, cầm lấy ấm nước phát hiện cũng không cần tưới hoa, lại cất ấm nước, sờ sờ lá cây đã cao lên nhiều, lại trở vào phòng khách.
Nhìn chằm chằm TV không có bật lên thật lâu, Tề Ngôn nhìn thời gian, quyết định gọi điện thoại cho bác sĩ tâm lý của mình.
Buổi tối 10 giờ, chắc là không tính quấy rầy.
Không bao lâu, bên kia liền nhận điện thoại.
Tề Ngôn chào hỏi: "Chào buổi tối bác sĩ Diệp."
Bác sĩ Diệp cũng nói: "Chào buổi tối."
Tề Ngôn hỏi: "Bác sĩ ngủ chưa? Có quấy rầy đến bác sĩ không?"
Bác sĩ Diệp: "Còn chưa ngủ, không quấy rầy, làm sao vậy?"
Tề Ngôn khẽ mím môi.
Gọi điện thoại cho bác sĩ Diệp là bởi vì xúc động, cô cảm thấy cảm xúc của mình rất bình thường, nhưng giống như lại cảm thấy mình còn có một chút khổ sở, nhưng cô xác định chính là, từ lúc kết thúc điện thoại với Tuệ Tuệ đến bây giờ, trong đầu cô vẫn luôn là Thẩm Kiến Sơ.
Cô nói với bác sĩ Diệp, hôm nay trạng thái giống như có hơi không tốt, nhưng bởi vì đã sắp đến đêm khuya, Tề Ngôn không có nói chuyện, mà hỏi bác sĩ Diệp có thể hẹn thời gian hay không.
Bác sĩ Diệp nói tốt, hẹn gặp Tề Ngôn vào hai ngày sau.
Tề Ngôn nói cảm ơn, rồi cúp điện thoại.
Bác sĩ Diệp mới đưa điện thoại từ bên tai xuống, chuẩn bị khóa, đột nhiên lại có điện thoại gọi đến.
Bác sĩ Diệp nhìn màn hình ba chữ "Thẩm Kiến Sơ", dừng vài giây, mới bấm nghe.
"Bác sĩ Diệp, chào cô." Giọng nói Thẩm Kiến Sơ ở bên kia rất nhỏ.
Bác sĩ Diệp: "Chào cô."
Thẩm Kiến Sơ nói thẳng: "Tề Ngôn gần đây thế nào?"
Đã qua hơn một năm, mỗi lần Thẩm Kiến Sơ gọi điện thoại tới, câu đầu tiên hỏi, đều là vấn đề này.
Bác sĩ Diệp cũng vẫn là câu kia: "Còn tốt."
Rõ ràng biết bác sĩ không thể tùy tiện tiết lộ tình huống của người bệnh cho người khác, Thẩm Kiến Sơ lại cách một đoạn thời gian đều phải gọi tới dò hỏi một lần.
Giống như là nghe được bác sĩ nói như vậy, cô mới có thể an tâm hơn.
Nhưng đêm nay có hơi khác lạ, những lần trước Thẩm Kiến Sơ hỏi xong lời này, sẽ lịch sự nói cảm ơn, sau đó cúp điện thoại.
Nhưng đêm nay Thẩm Kiến Sơ lại hỏi tiếp: "Còn tốt là rất tốt sao?"
Bác sĩ Diệp nghĩ nghĩ, hỏi: "Tiểu thư Thẩm, hai người gần đây có phải gặp mặt nhau hay không?"
Thẩm Kiến Sơ nói: "Phải, làm sao vậy?"
Bác sĩ Diệp cười cười, nói với Thẩm Kiến Sơ: "Không có việc gì."
Thẩm Kiến Sơ ở bên kia đột nhiên an tĩnh lại, cũng trầm mặc vài giây.
Bác sĩ Diệp nhìn điện thoại, trên màn hình còn hiện số giây, một lần nữa đưa điện thoại lên bên tai, chuẩn bị nói mấy câu để kết thúc cuộc gọi, Thẩm Kiến Sơ mở miệng.
"Bác sĩ Diệp," Thẩm Kiến Sơ hỏi: "Tôi có thể theo đuổi em ấy không?".