Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 114



Không thể ngăn được cuộc ẩu đả nên Võ Quế Sơn đành phải đi gọi bảo vệ lên can thiệp.

Cần tới bốn bảo vệ mới có thế tách được hai người đàn ông đang hung hăng quần đảo, vật lộn, cố tống những nắm đấm vào mặt nhau ra.

Sau khi bị bảo vệ mời ra khỏi bệnh viện, Ngô Chí Kiên vênh váo chỉ thẳng tay vào mặt Chúng Thanh Phong, cảnh cáo.

"Chuyện này chưa xong đâu.

"Ngày nào mày và Khả Hân còn chưa li hôn thì đương nhiên chuyện giữa chúng ta còn chưa kết thúc rồi"- Chúng Thanh Phong dõng dạc nói.


"Mày đang mong tao li hôn với nó lắm chứ gì? Đừng hòng tao cho chúng mày toại nguyện.Đợi đến kiếp sau đi"
"Để xem mày có bản lĩnh đấy không đã"
Ngô Chí Kiên và Chúng Thanh Phong lại trừng mắt nhìn nhau.

Giữa họ dường như đang diễn ra một cuộc đấu mắt ngầm.

Mặc dù rất hiếu thắng, không muốn thua cuộc nhưng cuối cùng Ngô Chí Kiên vẫn là người chớp mắt trước.

Hắn tức tối rủa thầm trong bụng: "M* kiếp, đến đấu mắt mà cũng không thẳng được.Thật là mất mặt"
Hai người đàn ông cao lớn, bị đánh tới mức mặt mũi thâm tím, quần áo tả tơi, xộc xệch khiến người ra ra vào vào bệnh viện không khỏi đoán già đoán non.

Có người khẳng định họ xảy ra ẩu đả nhất định là vì phụ nữ, lại có người đoán họ là anh em xảy ra mâu thuẫn vì đùn đấy trách nhiệm chăm sóc bố mẹ ốm đau cho nhau.

Ngô Chí Kiên đưa ánh mắt sắc như dao cạo nhìn những người đang đứng hóng chuyện, cao giọng quát.

"Nhìn gì mà nhìn?"
Biết Ngô Chí Kiên không phải người dễ chịu nên mọi người nhanh chóng tản ra.

Ngô Chí Kiên đưa ngón tay trỏ chọc chọc vào ngực Chúng Thanh Phong, công khai đe dọa.


"Tao sẽ cho mày biết hậu quả của việc động đến Ngô Chí Kiên này là như thế nào"
"Mày làm tao cảm thấy nóng lòng quá đây này" - Chúng Thanh Phong hất tay Ngô Chí Kiên ra.

"Rồi mày sẽ phải ước mình không được sinh ra trên cuộc đời này"
"Tao e mày không có cơ hội được nghe tao nói câu đó đâu"
"Tao khuyên mày một câu.Tự tin là tốt, nhưng phải biết dùng đúng lúc đúng chỗ.Và phải biết người mày đang đối đầu là ai?" - Ngô Chí Kiên cười ruồi.

Lúc này Trương Mỹ Vân đã ngáy khò khò.

Thấy Mỹ Vân đạp chăn ra, Thanh Phong sợ cô lạnh nên kéo chăn lên đắp cho cô.

Ai dè anh bị cô đạp cho mất đà suýt chút nữa ngã chổng vó lên trời.

Sáng sớm hôm sau, vừa mở mắt ra Trương Mỹ Vân đã thấy Chúng Thanh Phong nằm ngay ngắn bên cạnh mình.

Cô nằm nghiêng người lặng lề quan sát anh.

Quả đúng là cực phẩm hiếm có.

Người đâu mà đẹp không góc chết thế này? Thật khiến người ta phải ghen tị đỏ cả con mắt.


Không kiềm được, Trương Mỹ Vân đưa tay lên vuốt hàng lông mày đen nhánh của Chúng Thanh Phong.

Đột nhiên anh mở mắt ra khiến cô giật mình, vội vàng rụt tay lại.

"Em đang làm gì thế?"
Chúng Thanh Phong chớp mắt nhìn Trương Mỹ Vân.

Cô ngượng ngùng, cười trừ nói lảng sang chuyện khác "Đêm qua anh về lúc nào thế?"
"Anh về lúc 2 giờ sáng"
"Có chuyện gì mà tận 2 giờ sáng anh mới về? “
"Một người bạn của anh nhập viện, nên anh phải vào thăm"
Chúng Thanh Phong giải thích một cách chung chung.

"Tình hình bạn anh thế nào rồi?".


Bình Luận (0)
Comment