Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 168



Sau vụ Trương Mỹ Vân liều mạng, đơn thương độc mã tới nhà kho để hoang ở ngoại thành cứu Trương Bá Thái, Chúng Thanh Phong đã sai Võ Quế Sơn đi điều tra.

Kết quả thu được không ngoài dự đoán của anh.

Gia sản của nhà họ Trương đều đã đội nón ra đi vì thói nghiện cờ bạc, lô đề của cậu quý tử.

Do đó họ không còn khả năng trả món nợ 200 triệu kia giúp con trai.


Khi Trương Bá Thái lâm nguy, tới cầu cứu Trương Cẩm Đan cô ta chẳng những từ chối giúp đỡ mà còn dửng dưng coi như không quen biết.

Chỉ có duy nhất Trương Mỹ Vân, tuy ngoài miệng nói không giúp nhưng khi vừa nhận được ảnh Trương Bá Thái bị bắt cóc, cô đã không ngần ngại nguy hiểm, sẵn sàng ra tay cứu giúp anh trai.

Chúng Thanh Phong cũng không hiểu vì sao Trương Mỹ Vân sinh ra và lớn lên trong một gia đình ô hợp như vậy, mà dường như cô chẳng chịu chút ảnh hưởng nào tự họ.

Lẽ nào trường hợp của Trương Mỹ Vân chính là minh chứng cho câu nói: "Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn?"
Nhận thấy lời nói của mình không tác động được tới Chúng Thanh Phong nên Trương Cẩm Đan nhanh chóng chuyển đổi chiến thuật.

Cô ta không tin Thanh Phong sẽ kháng cự lại được trước gương mặt đẹp hoàn hảo, cũng như thân hình đồng hồ cát nóng bỏng của mình.

Trái ngược với suy nghĩ tự luyến của Trương Cẩm Đan, Chúng Thanh Phong không hê cảm nhận được sức hút cũng như sự quyến rũ từ cô ta.

Anh cho răng mình cần phải tránh xa người phụ nữ đầu óc nông cạn, bụng đầy một bộ tâm cơ như Trương Cẩm Đan.

Trong lòng Chúng Thanh Phong âm thầm cầu mong Võ Quế Sơn hãy nhanh chóng xuất hiện, đưa anh rời xa người phụ nữ sặc mùi silicon này càng sớm càng tốt.

Để kéo gần khoảng cách với Chúng Thanh Phong, lẽ dĩ nhiên Trương Cẩm Đan không từ mánh khoé nào.


Cô ta giả vờ nói với anh: "Thanh Phong, cà vạt của anh bị lệch rôi.Để em chỉnh lại giúp anh nhé."
Chưa nhận được sự đồng ý từ Chúng Thanh Phong, Trương Cẩm Đan đã nhoài người về phía trước, vươn tay định nắm lấy cà vạt của anh.

Thế nhưng Chúng Thanh Phong đã né người sang một bên, khiến Trương Cẩm Đan mất đà ngã sõng soài xuống vỉa hè trước sự chứng kiến của những người xung quanh.

Trương Cẩm Đan siết chặt tay lại thành nắm đấm.

Chưa bao giờ cô ta lại cảm thấy bị sỉ nhục như lúc này.

Thanh niên bây giờ tệ thật đấy, gặp khó khăn được người ta giúp đỡ đã không cảm ơn thì chớ lại còn măng chửi ngược lại người ta nữa..."
Trương Cẩm Đan trừng mắt lườm người đàn ông.

Nếu không phải Chúng Thanh Phong đang đứng ngay cạnh đó thì hôm nay người đàn ông này đã bị cô ta tế cho một bài ù đặc cả hai tai rồi.

Người đàn ông phủi tay, quay lưng bỏ đi với thái độ khó chịu ra mặt.

Khi chỉ còn lại hai người, Trương Cẩm Đan tỏ vẻ nũng nịu với Chúng Thanh Phong: "Hình như chân em bị bong gân rôi, anh có thể đỡ em được không?"

Nhìn thấy Võ Quế Sơn lái chiếc ô tô quen thuộc đi tới, Chúng Thanh Phong thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Anh quay sang lịch sự nói với Trương Cẩm Đan: "Tôi có việc phải đi rồi.

Cô nhờ người khác nhé."
Không đợi Trương Cẩm Đan có cơ hội trả lời, Chúng Thanh Phong liên lên ô tô đi mất.

Nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Trương Cẩm Đan đang giậm chân vì giận dữ, Võ Quế Sơn và Chúng Thanh Phong đập tay ăn mừng với nhau.

"Anh thấy màn cứu nguy vừa rồi của em có xuất sắc không?"
Võ Quế Sơn hỏi.

"Người đàn ông trung niên đó cũng là do cậu sắp xếp à?"
Võ Quế Sơn giơ hai ngón tay lên nói: "Chỉ một cảnh kéo dài mấy phút thế thôi mà em phải bỏ ra 2 lít đấy.".


Bình Luận (0)
Comment