Mắt Xanh Mê Hoặc

Chương 14

Edit: Quảng Hằng

Tiêu Tiêu ghé vào trên đầu gối của Baby, ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy mắt Ngải Đăng lộ sát khí đang nhìn cô chằm chằm, có chút nghi hoặc, ai chọc anh sao?

Loan Đức Hồng nhìn nam nhân kiêu ngạo trước mặt này, mặt nhăn mày nhíu, "Cậu là?"

Ngải Đăng thế này mới quay đầu nhìn về phía "Gian phu" bên cạnh, cả người chấn động, là ông ấy, là người đàn ông năm đó, là cha của cô bé ấy!

"Anh ấy là Ngải Đăng , tổng tài tập đoàn Magnus " không khí trong phòng rất quái dị, Tiêu Tiêu ở bên cạnh bổ sung.

"Ngải Đăng?" Loan Đức Hồng lầm bầm niệm hai tiếng, tên có chút quen thuộc, nhưng không kịp nghĩ nhiều, lập tức lôi kéo Tiêu Tiêu đứng lên nghênh đón vấn an.

Lúc này Ngải Đăng đối với sự niềm nở ân cần của Loan Đức Hồng có tai như điếc, thẳng tắp nhìn ngọc bội trước ngực của Tiêu Tiêu, cả người ngây dại. Anh làm sao có thể quên chiếc ngọc bội này , là anh tự tay đeo vào trên cổ của cô bé ấy, là ngọc bội anh từng mang theo suốt 10 năm .

thì ra là thế, thì ra là thế! !

Khó trách lúc ấy khi anh nhìn Loan Thần Thiên luôn luôn có một cảm giác rất quyen thuộc, anh còn tưởng rằng là cảm xúc thân thương của quê hương đang lấn át anh. thì ra Loan Thần Thiên là anh trai của An­gelia, Loan Đức Hồng là cha của cô, mà cô là cô bé ngày xưa, là Tiêu Tiêu!

Ánh mắt Ngải Đăng trong phút chốc trở nên nhu hòa, mang theo ý cười nhìn Tiêu Tiêu, thì ra anh cảm thấy thân thiết đối với cô, luôn có hảo cảm với cô vì cô chính là Tiêu Tiêu, An­gelia chính là Tiêu Tiêu, tin tức này làm cho Ngải Đăng mừng như điên.

"Anh. . . . . . không sao chứ?" Biểu tình của Tiêu Tiêu có chút rối rắm, anh hôm nay làm sao vậy? Trong chốc lát tức giận, trong chốc lát biểu tình lại mộng ảo như vậy.

"Tiêu Tiêu" Thanh âm của Ngải Đăng có chút run run, cái tên này chôn ở đáy lòng, anh rốt cục có thể gọi ra .

Tiêu Tiêu sửng sốt, thì ra Ngải Đăng tức giận là chuyện này, nhìn trong phòng đều là người một nhà, Tiêu Tiêu khẽ cười một tiếng, mở miệng nói

"thì ra anh đã biết, tôi không phải cố ý gạt anh."

"Tiêu Tiêu" Ngải Đăng lại gọi một tiếng, đã tràn ngập sự nhớ nhung khắc cốt ghi tâm.

"Ách. . . . . . Vâng, tôi đây!" Có chút không rõ, Ngải Đăng làm sao vậy.

"Em. . . . . ." Ngải Đăng nhìn Loan Đức Hồng đứng ở một bên lại ngậm miệng lại.

Loan Đức Hồng nghe thấy Ngải Đăng lẩm bẩm tên con gái mình với tình cảm sâu sắc như vậy, khẽ nhướng mày, hai người này chẳng lẽ. . . . . .

Tiêu Tiêu cảm giác cả người không đúng, Ngải Đăng hôm nay rất kỳ quái, nói như thế nào đây, hay dùng đôi mắt xanh u buồn sâu thẳm của anh nhìn cô chằm chằm, làm cho cả người cô run lên, hai má nóng bỏng.

Lại bưng lên một ly nước đá chuẩn bị uống một hơi cạn sạch, lại bị một bàn tay to ngăn cản.

"Em đã uống 4 ly nước đá". Ngải Đăng cầm một ly sữa đổi đi cái ly trong tay cô, "Cẩn thận dạ dày không thoải mái."

Tiêu Tiêu chưa từng nghe qua lời quan tâm của Ngải Đăng với cô như vậy, tay run lên, cái ly thiếu chút nữa rơi xuống.

"Ngải Đăng. . . . . . Anh. . . . . . Làm sao vậy? Là lạ "

Ngải Đăng kỳ thật vừa rồi cũng có chút không hiểu, Tiêu Tiêu giống như có chút không biết anh. Cũng đúng, năm đó cô mới 5 tuổi, qua lâu như vậy, không có nhớ, thì ra bức họa kia không phải Tiêu Tiêu vẽ.

Nếu vậy, hãy để bọn họ làm quen lại một lần nữa!

Ngải Đăng đưa tay đến trước ngực Tiêu Tiêu . . . . . . Nắm lấy miếng ngọc bội, qua lâu như vậy vẫn tinh thuần giống như lúc trước, hé miệng cười.

Éc. . . . . . Đây là cái tình huống gì! Tiêu Tiêu ngay cả thở cũng không dám thở, hai má hồng lên cùng lễ phục trên người chói mắt giống nhau.

"Xin hãy lấy anh." Ngải Đăng nhìn thẳng vào ánh mắt Tiêu Tiêu, nghiêm túc nói.

Tiêu Tiêu còn không kịp phản ứng đã bị thanh âm của ồn ào đại sảnh bên phải hấp dẫn, là thanh âm của Baby.

"Biến, các người cút cho tôi!" Loan Đức Hồng lúc này tức giận đến run cả người, vừa rồi thế nhưng có phóng viên hỏi Tiêu Tiêu có thể biểu diễn quảng cáo Blue có phải bởi vì có riêng tư gì đó với Loan Thần Thiên hay không! Đứa con gái đáng yêu của mình, lại bị cánh phóng viên này nói thành dơ bẩn như thế!

" Thư kí Ngô, đến đây, mời bọn họ đi ra ngoài" Loan Đức Hồng tức giận đến hô to.

Tiêu Tiêu lo lắng bước nhanh đi về hướng cha mình, nhỏ giọng hỏi

"Baby, ba làm sao vậy?"

Ngải Đăng đi theo phía sau Tiêu Tiêu ánh mắt lạnh lẽo nhìn một đám ăn ngu ngốc ăn nói lung tung, phất phất tay, lập tức xuất hiện một đám bảo vệ mặc áo đen lực lưỡng đi đến chống chọi đuổi phóng viên ra ngoài.

"Đợi chút" Loan Đức Hồng mở miệng gọi lại những người đang bị đám bảo vệ dùng lực đẩy ra.

Loan Đức Hồng đi đến trước mặt đám phóng viên, quét một vòng đám người có chút hoảng sợ trước mặt "Các người nghe rõ cho tôi, An­gelia là con gái thân sinh của tôi, là em gái của tên khốn Loan Thần Thiên kia, nếu tôi lại nghe được từ trong miệng của các người bất cứ tin tức gì làm thương tổn con gái của tôi..., tôi nhất định sẽ không buông tha cho các người!"

Chương 14: ra là em

Edit: Quảng Hằng

Ngày hôm sau, tất cả các mặt báo đều thông minh nhắc lại sóng gió trong buổi lễ chúc mừng tối hôm qua, chỉ là bài diễn văn khái quát khen ngợi thành công của nữ diễn viên mới Angelia chính là thiên kim nhà giàu, cha của chính là Loan Đức Hồng chủ tịch công ty Thần Điền.

"A. . . . . . A. . . . . ." lầu lại truyền tới trận tiếng gào thét tê tâm liệt phế, sợ tới mức tay của Loan ba ba run lên, bánh mì rơi vào trong cà phê.

"Mẹ của bọn à, em thử có muốn lên đó xem thử hay ?" Từ lúc bắt đầu rời giường sáng hôm nay, thanh này xuất 3 lần, gõ cửa định hỏi con chút lại bị tiếng hét làm chạy xuống .

"Thần Thiên, lên nhìn em của con chút ." Hà Thanh Lăng đem cái nhiệm vụ gian khổ này giao cho con trai mình, bà muốn bị tiếng hét kia làm điếc tai.

Loan Thần Thiên ngẩng đầu lên khỏi mặt báo, thản nhiên đưa mắt nhìn, mở miệng "Đừng để ý tới nó" .

"Xú tiểu tử, dám đối với với em con như vậy! ! !" Loan ba ba vung tay vỗ mạnh vào lưng Loan Thần Thiên, lại đem bàn tay của mình đau đến chết khiếp.

"Đứa bất hiếu này! ! ! Ôi, đau chết mất. . . . . ."

Giờ phút này lầu, Tiêu Tiêu ở giường lăn qua lộn lại, đêm ngủ khiến cho mặt treo 2 quầng mắt thâm to.

"Nhất định là ảo giác của mình, ảo giác! ! ! Ngải Đăng làm sao có thể thổ lộ với mình a! ! ! ! !"

Sau khi kết thúc Lễ Chúc Mừng đêm qua, Ngải Đăng giữ chặt , tiếp tục lặp lại lời đó lần nữa

"Sống cùng với anh" , sợ tới mức Tiêu Tiêu chạy trối chết, hiểu, vì sao chỉ qua mới vài ngày, chuyển biến của Ngải Đăng lại lớn như vậy.

"Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu. . . . . ." Ngoài cửa truyền đến thanh của mẹ.

"Con sao, mẹ!" Đem đầu chôn chặt vào chăn, Tiêu Tiêu trăm mối vẫn có cách giải.

, "Tiêu Tiêu. . . . . . Con. . . . . . ra đây." Thanh của mẹ có chút trù trừ, làm cho Tiêu Tiêu dò dẫm uể oải chui từ trong chăn, xuống giường bước ra mở cửa.

"Mẹ, chuyện gì?" Lười biếng đưa tay cào vào mái tóc hỗn độn.

Vẻ mặt của Hà Thanh Lăng cũng tốt, há miệng thở dốc.

"Tiêu Tiêu, con đến phòng làm việc , ba tìm con.”

Mở cửa phòng làm việc ra, mới phát Thần Thiên cũng có mặt tại đó, áp khí bên trong rất thấp, rèm cửa sổ cũng đóng lại toàn bộ, Tiêu Tiêu nghi hoặc nhìn Thần Thần.

"Tiêu Tiêu, con lại đây." Loan ba ba thuận tay đem Laptop bàn xoay vòng, màn hình xoay về hướng .

Tiêu Tiêu lên phía trước vừa thấy, nheo mắt lại, người trong hình có chút quen thuộc, còn chân chính làm cho khiếp sợ đó chính là tiêu đều của bức ảnh《Angelia leo lên dựa vào quy tắc ngầm? 》, Mày nhăn lại, bức ảnh này, tại sao lại trở thành như vậy?

Trong tấm ảnh Tiêu Tiêu ngồi dưới ánh mặt trời, còn bàn tay của người đàn ông bên cạnh giống như sờ ở phía sau lưng của , chỉ có Tiêu Tiêu biết giây sau, lập tức đứng dậy, là lão già Tổng tài Ngô Đắc Thanh của tập đoàn truyền thông Thiên Tinh, vào hôm quay đoạn đầu tiên của tập quảng cáo!

"Tiêu Tiêu, trước tiên con đừng nóng vội." Loan ba ba nhìn thấy sắc mặt Tiêu Tiêu thay đổi, an ủi, "Ba biết, mọi chuyện giống như những thứ bậy bạ iết này, chẳng qua, ba chỉ muốn biết chuyện xảy ra trong lúc đó chút.”

Nghe tới Ngô Đắc Thanh dám có những ý muốn xấu xa với Tiêu Tiêu, Loan ba ba "Bát" tiếng hung hăng vỗ lên mặt bàn, trong mắt Loan Thần Thiên cũng lên những ánh sáng sắc bén, Tiêu Tiêu cho tới bây giờ đều được người nhà bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, chưa từng nghĩ tới những chuyện xấu xa như thế cũng để cho gặp phải.

"Tiêu Tiêu, sao lúc ấy em với anh?"

"Em nghĩ, tự em có thể xử lí được, những bức ảnh này là ai chụp ?"

Loan Thần Thiên nới lỏng chiếc caravat, có chút phiền chán .

" biết, anh phái người ở là bộ phận kỹ thuật điều tra, nhưng tin tức này bị mấy trang web khác đăng lại rồi, anh chỉ sợ. . . . . ."

tiếng chuông vang lên, cắt đứt của lời Loan Thần Thiên.

"Xin chào, tôi là Loan Thần Thiên. . . . . . Vâng. . . . . . làm phiền anh, thay tôi cám ơn tổng tài Ngải Đăng!"

Tiêu Tiêu vừa nghe thấy hai chữ " Ngải Đăng" liền ngẩng đầu, vảnh tai lên, chỉ thấy Thần Thần để điện thoại xuống, vẻ mặt trở nên nhỏm hẳn.

"Tiêu Tiêu, về sau phải chú ý hơn, em xem như trở thành người của công chúng" Loan Thần Thiên dừng chút, thấy cha và em đều nhìn mình, thoải mái cười, mở miệng , "Là trợ lý tổng tài của Ngải Đăng gọi điện thoại tới, chuyện này bọn họ có cách giải quyết, bảo chúng ta cần lo lắng."

"Vậy là tốt rồi, Thần Thiên, ngày mai con mang theo em đến đó để cảm ơn người ta tiếng nhé." Loan ba ba cũng thở dài nhõm hơi, sang hôm nay, khi ông vừa thấy tin tức này phản ứng đầu tiên chính là có người muốn hãm hại Tiêu Tiêu nhà ông, nhưng chuyện này lại liên quan quá lớn, trong lúc nhất thời cũng thể áp chế được, nghĩ tới có thể xử lý xong xuôi nhanh như vậy.

Loan Thần Thiên thực tin tưởng năng lực cùng uy tín của Ngải Đăng, cho nên khi Phi Lực những chuyện này hãy để bên anh ta toàn quyền xử lý ông đáp ứng, nhưng nghĩ tới, phương thức giải quyết của Ngải Đăng chính là. . . . . .

He he, là gì cơ nhỉ?
Bình Luận (0)
Comment