Mắt Xanh Mê Hoặc

Chương 21

Edit: Quảng Hằng

thật vất vả nhịn đến khi hội nghị chấm dứt, Ngải Đăng chạy nhanh về tầng cao nhất. Tiêu Tiêu đang ngồi xếp bằng ở trên giường xem tivi, nhìn thấy Ngải Đăng tiến vào, mút mút chocolate trên ngón tay, cười hì hì nhìn ngón tay bị băng bó của Ngải Đăng.

"Anh xấu lắm, lấy thứ này che lại, không tính!" Đứng ở bên giường, còn nhún nhảy vài cái, Tiêu Tiêu lớn tiếng lên án.

Ngải Đăng đi đến trước giường, Tiêu Tiêu đứng ở trên giường vừa vặn cùng chiều cao của anh không sai biệt lắm, ôm eo nhỏ của cô, sợ cô vô tâm sẽ té xuống.

"Đói bụng chưa?"

"Hừm, chuyển hướng đề tài!" Tức giận nghiêng đầu sang chỗ khác, ra vẻ tức giận .

"Đừng nóng giận, anh. . . . . . Ngại mà." Ngải Đăng nói xong đỏ mặt, làm cho Tiêu Tiêu cười ha ha, gọi thẳng thật là đáng yêu. Ôm đầu Ngải Đăng, hung hăng hôn vài ngụm, Tiêu Tiêu cảm thấy có thể khai quật ra tế bào bẽn lẽn thẹn thùng của Ngải Đăng thật không dễ dàng.

Tiêu Tiêu chủ động hiến hôn cũng làm cho Ngải Đăng hài lòng, tinh tế liếm dọc theo cánh môi có vị chocolate, vươn đầu lưỡi tách hàm răng của cô ra, tiến quân thần tốc, tìm được đầu lưỡi né tránh của Tiêu Tiêu, ôn nhu quấn quýt mút lấy, gắn bó giao triền, môi lưỡi giao nhau, hai người đều đắm chìm ở bên trong nụ hôn nồng nhiệt, trong đầu một mảnh hỗn loạn.

Cánh tay của Ngải Đăng đang ôm bên hông Tiêu Tiêu sử dụng lực một chút, đã làm cho hai người dính sát vào nhau, Tiêu Tiêu cảm giác nếu không phải nhờ cánh tay chống đỡ bên hông mình, mình nhất định sẽ trợt xuống, cả người mềm nhũn không dùng được sức lực, chỉ có thể theo Ngải Đăng trầm luân.

"Bé ngoan" nhẹ nhàng đụng vào cánh môi bị hôn đến sưng đỏ của Tiêu Tiêu, mở miệng thanh âm có chút khàn khàn.

"Vâng?" Bị hôn đến mơ hồ không người nào ý thức liếm liếm môi, có chút không thoải mái.

"Buổi tối muốn ăn cái gì?" Ngải Đăng cố gắng đè nén ý niệm hôn lên đôi môi mọng kia một lần nữa trong đầu, sửa sang mái tóc có chút rối bời của Tiêu Tiêu hỏi.

"Tự chúng ta làm đi" Tiêu Tiêu mấy ngày nay mua mấy quyển thực đơn đang tự học, tuy rằng thành quả không lớn lắm.

"Được, anh sẽ bảo Phi Lực đi chuẩn bị, muốn ăn gì nào?"

"Ngải Đăng, tự chúng ta đến siêu thị mua đi, anh khẳng định chưa từng đến đó nhỉ?" Tiêu Tiêu đề nghị nói, chỉ có tự thể nghiệm mới có lạc thú, kỳ thật cô thật hâm mộ đôi vợ chồng son có thể đến siêu thị để mua sắm.

Vì thế, mười mấy phút đồng hồ sau, hai người đã ở trong một trung tâm siêu thị lớn, Ngải Đăng một tay phụ giúp đẩy xe hàng, một tay nắm lấy tay của Tiêu Tiêu. Tuy rằng hai người đều mang theo kính râm, nhưng khí chất bất phàm vẫn luôn được rất nhiều người chú ý.

"Mua thứ này được không?" Hoàn toàn không để ý đến ánh mắt người khác, Tiêu Tiêu hưng phấn chọn những thứ tối nay muốn ăn.

"Được" Ánh mắt Ngải Đăng vẫn dõi theo Tiêu Tiêu, thường thường khi cô vừa đặt câu hỏi đáp ngay.

Chờ hai người mua xong, khi tính tiền Tiêu Tiêu mới phát hiện mình đã mua khá nhiều đồ, có lẽ chỉ hai người bọn họ sẽ ăn không hết, nên cô định mang trả lại một số thứ, đã bị Ngải Đăng ngăn trở. Anh gọi điện thoại, lập tức từ một góc siêu thị có một gã mặc thường phục xuất hiện, cung kính gật đầu chào bọn họ, sau đó mang mọi thứ đi khỏi.

"thật là lợi hại, bọn họ vẫn luôn đi theo anh à?"

"Ừm" Ngải Đăng hiện tại rất chú ý về vấn đề an toàn của Tiêu Tiêu, hơn nữa đám người đi theo bọn họ cũng không chỉ có một.

Buổi tối, Tiêu Tiêu không cho Ngải Đăng hỗ trợ, một mình ở phòng bếp bận việc nửa ngày, rốt cục làm ra được vài thứ có hình dạng giống như thức ăn.

"Anh nếm thử xem?" Tiêu Tiêu tắt đèn nhà ăn, chỉ thắp lên hai ngọn nến, ghé vào Ngải Đăng bên cạnh ánh mắt không hề chớp nhìn anh ăn thử.

Ngải Đăng thấy bộ dạng Tiêu Tiêu khẩn trương chờ kết quả đột nhiên rất muốn hôn cô, sau đó cũng đã làm như vậy.

"Ngô. . . . . . Anh. . . . . . Làm sao" không phải hỏi anh ăn được không ư, tại sao kích động thành dạng này.

"Bé ngoan. . . . . . Anh thật cao hứng" Cao hứng Tiêu Tiêu để ý anh như vậy, làm cho anh cảm thấy ấm áp.

không biết có phải là không khí rất tốt hay không, nụ hôn này có chút thay đổi hương vị, Ngải Đăng có chút vội vàng ôm chặc Tiêu Tiêu, bàn tay to bắt đầu tự do lang thang ở trên người cô, hô hấp của hai người cũng bắt đầu trở nên dồn dập, không khí chung quanh bị lây nhiễm một chút mờ ám. Chậm rãi hôn, Ngải Đăng càng ngày càng cảm thấy không thể đủ, tay dần dần trượt đến dưới lưng của Tiêu Tiêu, chạm đến áo cùng váy ngắn, toàn thân tràn đầy dục vọng làm cho ngón tay Ngải Đăng nhịn không được trượt vào bên trong.

"Ừm. . . . . . Ưm. . . . . ." Toàn thân Tiêu Tiêu trở thành một màu hồng nhạt từ đầu đến chân, có chút khó chịu vặn vẹo uốn éo thân thể, miệng tiết lộ ra rên rỉ đứt quãng.

sự tra tấn ngọt ngào này làm cho Ngải Đăng càng cảm thấy khó chịu, tất cả nhiệt lực giống như đều tập trung vào một chỗ, kêu gào muốn được giải thoát.

Ngải Đăng lần đầu tiên không thể suy nghĩ thông suốt nổi nữa, thân thể non mịn mềm mại như tơ lụa như đang mời gọi làm dục vọng bên trong anh dâng trào. Hôn dần dần xuống phía dưới, hôn lên cổ Tiêu Tiêu, lực đạo hơi nặng, liếm cắn, lưu lại một vết đỏ ửng kéo dài từ cổ xuống ngực.

Tiêu Tiêu bị ép tới có chút thở không nổi, Ngải Đăng hơi hơi nâng thân thể lên nhìn Tiêu Tiêu bì đè sát lên sô pha, có chút tức giận xúc động của mình, ngồi xuống sửa sang quần áo cho Tiêu Tiêu, đem cô ôm vào trong lòng, hít một hơi thật sâu. thật lâu bên trong chỉ nghe thấy thanh âm hổn hển của Ngải Đăng, Tiêu Tiêu mềm mại uốn trong lòng Ngải Đăng, còn có chút mơ màng.

Đột nhiên một tiếng chuông vang lên, cắt đứt không khí mờ ám bên trong.

Tiêu Tiêu sờ túi, là di động của mình, tránh khỏi tay của Ngải Đăng, mở ra thấy, hỏng rồi, đã quên thời gian về nhà.

"Alo , Thần Thần, em lập tức trở về ngay." Tiêu Tiêu thật cẩn thận giải thích, sợ chọc anh trai mình tức giận .

"Em ở đâu?" Loan Thần Thiên nhìn sang cha đang chú ý chặt chẽ bên cạnh, ngữ khí bình tĩnh hỏi.

"Ách. . . . . . Em trở về lập tức!" Buổi sáng tùy tiện tìm lý do cùng xin phép Thần Thần, chạy đến tìm Ngải Đăng, nếu hiện tại bị Thần Thần biết mình nói dối sẽ nguy mất.

Ngải Đăng thấy Tiêu Tiêu bộ dạng sốt ruột giải thích cùng Loan Thần Thiên, nhíu nhíu mày, vươn tay cầm lấy điện thoại của Tiêu Tiêu, lạnh lùng mở miệng"Tôi sẽ đưa cô ấy trở về." Sau đó liền dập máy.

"A a. . . . . . Tại sao anh lại tắt máy." Tiêu Tiêu đoạt lấy di động, nhìn đã dập máy thực, có chút kích động, xong đời, trở về chắc chắn sẽ bị ánh mắt của Thần Thần giết chết mất.

"Anh đưa em trở về" Ngải Đăng kéo Tiêu Tiêu qua tiếp tục ôm vào trong ngực, không hy vọng thấy cô buồn bực hay lo lắng như thế này.

"Anh đưa em cũng vô dụng a, ở nhà đã biết em ở bên anh. " Tiêu Tiêu có chút nhụt chí, chẳng lẽ đêm nay không quay về, ở chỗ của Ngải Đăng tránh né cả đêm? Vẫn là quên đi, chết như vậy còn thảm hại hơn.

"Đừng sợ, có anh ở đây"

Cuối cùng, Ngải Đăng vẫn đem Tiêu Tiêu đưa vào nhà, cùng Loan Thần Thiên khách khí một phen mới đi. Vừa đem Ngải Đăng tống ra khỏi cửa, muốn trộm chuồn êm quay về phòng ngủ, Tiêu Tiêu đã bị Loan Thần Thiên gọi lại.

"Muốn đi đâu?" Loan Thần Thiên nghiêng chân ngồi ở trên sô pha, nghiêm khắc nhìn Tiêu Tiêu chằm chằm.

"Ách. . . . . . Ha ha, anh hai!"

"Em lại đây ngồi xuống."

"Anh hai à, hôm nay em mệt mỏi quá rồi, đúng rồi, cha mẹ đâu?" Từ nhỏ đến lớn cô sợ nhất vẫn là Thần Thần, bởi vì cha mẹ cũng sẽ không rầy la cô, chỉ có anh trai cô rất nghiêm khắc phê bình cô, hiện tại đành phải chuyển cha mẹ ra làm cứu tinh .

"Hừ, đã ngủ rồi, đừng hy vọng xuống đây để cứu em."

"Anh à, em đâu phải có ý đó." Tiêu Tiêu ôm lấy khuôn mặt tươi cười thật to.

"Suốt ngày hôm nay ở cùng với Ngải Đăng?"

"Vâng" Tiêu Tiêu thấy làm nũng vô dụng, đành phải cúi đầu thành thật trả lời.

Loan Thần Thiên nhìn Tiêu Tiêu chằm chằm không nói chuyện, làm cho Tiêu Tiêu run sợ một trận.

"Em xác định sẽ ở cùng một chỗ với anh ta sao?" Lời nói xoay chuyển, Loan Thần Thiên đột nhiên mở miệng hỏi.

"Vâng, em thích anh ấy."

Loan Thần Thiên nghe thấy Tiêu Tiêu thổ lộ, cả người chấn động, em gái anh thật sự đã trưởng thành, không còn là cô bé con trước đây làm nũng kéo áo anh đòi anh vuốt ve nữa.

“Tắm rửa rồi đi ngủ sớm đi, Dì Lưu có chừa canh cho em trong bếp đó.” Loan Thần Thiên nói xong liền đứng dậy đi lên lầu .

Tiêu Tiêu có chút khó hiểu, đây là ý gì, không đề ra nghi vấn với cô nữa? Cũng không còn phê bình cô, chẳng lẽ anh chấp nhận Ngải Đăng? !

Bĩu môi trở lại phòng cỡi quần áo ra đi phòng tắm tắm bồn, đứng ở trước gương nhìn một đám dấu hôn trên cổ, nhớ tới đoạn kiều diễm buổi tối hôm nay, có chút thẹn thùng. cô cảm thấy Ngải Đăng dục vọng mãnh liệt, nhưng anh lại có thể khắc chế bản thân, nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Tiêu vừa ngọt ngào lại cảm động. Là ai đã nói qua, nếu nam nhân có thể trong cơn bùng nổ của dục vọng vẫn quan tâm đến bạn, người đó mới thật lòng yêu bạn.

** * *

Từ sau đoạn quảng cáo Blue, Tiêu Tiêu một đêm đã nổi tiếng. Thông thường thì, theo mọi người dự đoán, nếu ai đó gặp được cơ hội nwh thế này sẽ mượn cơ hội này để một bước lên mây. Nhưng lại ngoài dự đoán của mọi người, công ty quảng cáo Magnus thành lập vì cô đúng như với tuyên bố, không hề kí kết hợp đồng với bất cứ minh tinh nào hay nhận một đầu tư quảng cáo hoặc quay chụp điện ảnh nào khác. Chỉ duy nhất về lần quảng cáo đình đám cho Angelina, sau đó đã im hơi lặng tiếng. Mà Angelina trở thành cô gái trong trắng thanh cao duy nhất, được mọi người yêu mến lại biến mất không hề xuất hiện trước giới truyền thông thêm một lần nào nữa, tự mình lưu lại một ấn tượng mạnh với mọi người sau đó biến mất.

Chờ Ngải Đăng hết bận những bước đầu hạng mục đầu tư tại Trung Quốc thì đã đến mùa thu, mùa thu ở thành phố A là đẹp nhất , vẻ đẹp lạ thường của thành thị tản ra hơi thở mê người khắp nơi, làm người ta lâm vào khuynh đảo. Những lá Phong rơi đầy trên đường đó là nét đặc sắc của thành phố A, những tán lá đỏ tươi như trang điểm thêm cho sự rực rỡ của mùa thu, chính là phong cảnh đẹp nhất, xanh đỏ vàng hòa lẫn vào nhau, đỏ rực rỡ, vàng mát dịu, xanh nhu hòa, Tiêu Tiêu luôn có sự yêu thích đặc biệt với lá Phong, hàng năm đều dành những lá đẹp nhất để làm thí nghiệm.

Ngải Đăng đã hứa với Tiêu Tiêu, chờ đến khi anh rảnh rỗi sẽ mang cô đến Mông Cổ du lịch, hưởng thụ thế giới của hai người. Tiêu Tiêu vẫn luôn luôn có hứng thú với các bộ tộc Ôn khắc tác Luân cùng với thảo nguyên Hô Luân Bối Nhĩ (Hulun Buir), mang theo vẻ thần bí của bộ tộc khác hòa quyện với sự thân fbis của thiên nhiên làm cô muốn ngừng mà ngừng không được.

Khi tới thành phố A Nhĩ Sơn đã là cuối mùa thu rồi, đi theo bọn họ ngoài ba người bảo vệ lực lưỡng còn có một người dân tộc dẫn đường. Ba Căn không đến 20 tuổi, rất đen mặc áo dài viền nơi tay áo, khi đến đón máy bay thấy Tiêu Tiêu đang tựa vào bên người Ngải Đăng còn không tự nhiên đỏ mặt, Tiêu Tiêu thực thích người hướng dẫn du lịch nhỏ này, có được hơi thở tinh thuần của tiểu dân bản xứ sinh trưởng ở địa phương, còn muốn nói thêm vài câu với Ba Căn đã bị sắc mặt u ám đen sạm của Ngải Đăng làm ngưng bặt.
Bình Luận (0)
Comment