Mắt Xanh Mê Hoặc

Chương 34

Edit: tiêu Hol

Beta: Lạc Lạc

Cởi bỏ khuy áo sơ mi, thò tay vào trong, nhiệt độ cơ thể nóng ấm cùng bàn tay lạnh giá hình thành một thứ kích thích, làm cho thân thể Ngải Đăng lập tức căng lên, Tiêu Tiêu đỡ cổ Ngải Đăng, một tay kia, không thỏa mãn còn trêu chọc bên trong quần đùi Ngải Đăng .

"Bé ngoan, lên giường được không?" Loại này tư thế làm cho anh không phát huy được, cũng không dám buông tay.

"không, như vậy cơ, hắc hắc" Rốt cuộc tìm được phương pháp có thể tra tấn “cậu bé” của anh rồi, dấu tay đến anh như nhũn ra, kéo kéo lại vò loạn “tiểu đệ đệ” một phen, Ngải Đăng sắc mặt đã bắt đầu phát xanh, trên trán gân xanh nổi lên, mâu sắc bắt đầu biến đổi, Tiêu Tiêu phát hiện mỗi lần Ngải Đăng động tình cùng đạt đến thời điểm cao triều ánh mắt đều biến sắc, từ màu xanh ngọc biến thành màu xanh mực.

"Bé ngoan. . . Bảo bối" Ngải Đăng thở hổn hển, hạ thân giật giật, làm cho “tiểu đệ đệ” nằm trọn trong lòng bàn tay Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu cũng không dễ dàng để cho anh đạt được thỏa mãn, đạt đỉnh, không cho anh lộn xộn.

"Ralệnh cho anh bây giờ hạ xuống" Tiêu Tiêu nghiêm trang nói, nếu khóe miệng không nói những lời yêu kiều, còn có vẻ đây là yêu cầu nghiêm túc. (^o^/

"Bé ngoan. . . Anh. . ." Ngải Đăng đang ở trong bể dục giãy dụa làm sao có thể hạ hỏa xuống, nghe được lời nói Tiêu Tiêu..., lại càng kích thích ,lại càng thêm cứng rắn.

"Phốc. . ." Nhìn biểu tình rối rắm của Ngải Đăng, Tiêu Tiêu rốt cục không nhịn được, cắn lấy cổ Ngải Đăng, răng đâm vào da thịt bên trong, cắn cắn nửa ngày ngẩng đầu nhìn thành quả cố gắng, vừa lòng nở nụ cười, trước kia luôn cho cô là rụt rè, hôm nay cũng muốn làm cho anh thử xem loại cảm giác không thể thổ lộ này.

"Ôi. . ." Cảm giác cổ bị Tiêu Tiêu làm đau, dục vọng cùng đau đớn đan vào nhanh chóng làm cho anh đứng không vững. Dựa vào mép giường, cô đứng ở trên giường, hai người lặng yên ôm hôn. Ánh trăng mông lung, thánh khiết tỏa hào quang trên cao bị cảnh tượng của đôi này làm cho xấu hổ, trăng sao đua nhau trốn hết.

Ngày hôm sau Tiêu Tiêu còn đang trong giấc mộng, đã bị một trận tiếng đập cửa đánh thức, trở mình kéo chăn che người, vốn tưởng rằng sẽ lọt vào 1 thân hình ấm áp nhưng chỉ cảm thấy một khoảng không, mở mắt ra, phát hiện trong phòng chỉ có một mình cô, bên ngoài tiếng đập cửa vẫn còn tiếp tục.

"An­gelia tiểu thư đã thức chưa, giáo sư cung đình đã đến"

Giáo sư cung đình? A, trời ạ, quên mất ngày hôm qua đã đáp ứng ý muốn của cha Ngải Đăng học ngôn ngữ Na Uy , nhưng mà cái này cũng quá nhanh, hôm nay sẽ bắt đầu đi học sao. không nghĩ nhiều, Tiêu Tiêu lập tức xoay người xuống giường, trên ghế bành bên cạnh giường đã có sẵn áo choàng màu hồng nhạt, hẳn là Ngải Đăng chuẩn bị, cô nhanh cầm lấy nó choàng đại lên vai tiến ra mở cửa, ngoài cửa ngoài Loan còn theo sau vài người hầu đang cầm khay, thấy Tiêu Tiêu đi ra đều lễ phép cúi người.

"An­gelia tiểu thư, những thứ này là lễ phục thiếu gia phân phó cho ngài " Sau đó cô hầ ugái vươn tay ý bảo nhóm người hầu mang đồ vào trong, Tiêu Tiêu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một đống màu sắc khác nhau của lễ phục được đưa vào gian phòng của mình.

một chiếc váy trắng ngang đầu gối, thắt lưng thiết kế hoàn hảo tôn lên dáng người duyên dáng của Tiêu Tiêu, nguyên bộ còn có một mũ lông chim màu trắng sữa cùng đôi giày cao gót mầu trắng ngà gắn thủy tinh, tự mình búi tóc đơn giản không trang điểm, vừa cao quý lại không mất sức sống thanh xuân.

Sau khi chuẩn bị ổn thỏa Tiêu Tiêu bước ra ngoài, cô hầu gái vẫn đứng ở bên ngoài chờ đợi, nhìn Tiêu Tiêu đi ra không khỏi ngây ngẩn cả người, giống hệt thiên sứ hạ phàm, quá đẹp, giống như được bao phủ trong vầng sáng, ngay cả các cô gái đều choáng váng huống chi là con trai.

"Ngải Đăng ở đâu?" Rời giường trước sau vẫn không nhìn thấy anh.

"Thưa tiểu thư..., thiếu gia ở phòng tiếp khách" Sắc mặt trở nên đỏ hồng khom người trả lời Tiêu Tiêu.

"Làm sao tôi có thể tìm thấy anh ấy?" Gia tộc này quy củ rất nhiều , rất nhiều điều không biết, chỉ có thể thật cẩn thận

"Tiểu thư, giáo sư đang trong thư phòng chờ ngài"

"Oh, vậy phiền cô dẫn đường đi" Tiêu Tiêu rất thích Loan với dáng vẻ luôn nghiêm túc nhưng lại mang theo vẻ đáng yêu, hé miệng đối với cô nở nụ cười , kết quả cô hầu gái lại đỏ mặt.

"Tôi gọi là Loan Tiêu Tiêu, cô tên là gì?"

"Thưa tiểu thư..., tôi gọi là Melitta"

"À, Melitta sao? Rất êm tai, về sau cô đừng gọi tôi tiểu thư, gọi tôi An­gelia đi hoặc là Tiêu Tiêu cũng được" Loại tôn ti lễ nghi này có khoảng cách khiến cho Tiêu Tiêu cảm thấy không được tự nhiên, không ai từ bé đã kém hơn người khác.

"Tiểu thư. . . Này. . . Chỉ sợ không được, bị người quản giáo nghi lễ nghe được sẽ chịu xử phạt " Melitta đối với lời nói của Tiêu Tiêu có chút cảm động, nhưng mà có một số việc không phải cô muốn là có thể , quý tộc đều có một luật lệ phương thức làm việc, hạ nhân nhất định phải tuân thủ vô điều kiện .

"A, vậy sao?” Tiêu Tiêu cũng không phải là người khó khăn, quyết định đợi lát nữa trở về tìm chút lễ vật đưa cho Melitta, Ngải Đăng nói tặng lễ có thể bằng thứ cô yêu thích.

đi đến trước của một căn phòng, Melitta dừng bước gõ cửa, sau khi nghe bên trong đáp lại, mới xoay người nói với Tiêu Tiêu "Tiểu thư, ngài có thể đi vào, lần này thời gian lên lớp là 2 giờ"

"Ừm, cám ơn cô" Tiêu Tiêu xoay nắm cửa đi vào, trước bàn đọc sách một người ăn mặc nghiêm chỉnh đang ngồi đợi, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, thấy Tiêu Tiêu cũng không đứng dậy, chỉ đơn giản gật đầu mời cô ngồi xuống.

"cô có thể gọi tôi là Percy, chúng ta bắt đầu học thôi" không có một câu vô nghĩa , Percy mở sách vở bắt đầu giảng bài .

Tiêu Tiêu ngôn ngữ thiên phú không kém, nhưng dù sao lần đầu tiên tiếp xúc đến này loại ngôn ngữ này, cảm giác vẫn vô cùng xa lạ , ngữ ký âm tiết của Na Uy cũng không giống với Anh ngữ, tất cả đều phải học lại từ đầu. cô giáo Percy giảng bài rất buồn tẻ, không cho ví dụ sinh động cũng không cho phép người ta nói đùa, đối với tiếng mẹ đẻ cô ta vô cùng nghiêm túc . Tiêu Tiêu chỉ có thể dựa vào từng lần một bắt chước phát âm học tập từ mới.

Sau hai tiếng học, Tiêu Tiêu cảm giác so với chạy Marathon còn mệt hơn, nhưng Percy còn chưa buông tha cô, cho cô bài tập buổi sau.

Sau khi Percy rời đi, Tiêu Tiêu gục xuống bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trong cánh tay, có chút buồn bực.

Cửa thư phòng bị nhẹ nhàng mà đẩy ra, có người đi đến, một đôi tay sờ lên tóc Tiêu Tiêu, lại làm cho toàn thân cô nháy mắt cứng ngắc, bởi vì mùi hương này không phải của Ngải Đăng , Ngải Đăng tuyệt sẽ không dùng nước hoa nồng đậm như thế này, không phải, thậm chí anh cũng không dùng nước hoa.

"Hi, tiểu thiên sứ làm sao vậy?"

Nghe giọng nói, Tiêu Tiêu cau mày ngồi dậy, là người đàn ông ngày đó trên bàn cơm, hình như là kêu Power Địch. Nhưng tại sao anh ta ở chỗ này.

"Thiên Sứ cũng không nên nhíu mày" Power Địch vươn tay định xoa trán Tiêu Tiêu , nhưng bị cô hất ra, đây là tình huống gì? ! Đùa giỡn cô? Hay là Na Uy có thói quen như vậy, cô không biết?

"Ha ha" Thấy hành động Tiêu Tiêu, Power Địch chẳng những không tức giận , ngược lại cười vui vẻ "Em rất đặc biệt" Anh kết luận, trong quá khứ không có cô gái nào có thể tránh thoát khỏi nhiệt tình của anh.

"Tôi gọi là Power Địch, là anh trai Ngải Đăng" Thấy Tiêu Tiêu vẫn không nói gì, Power Địch tiếp tục mở miệng nói.

Anh trai? Ngải Đăng không phải con một ư, làm sao có thể xông ra 1 anh trai như vậy, Tiêu Tiêu nghi ngờ nhìn Power Địch, bộ dạng người này cùng bá tước Kerr Ôn một chút cũng không giống.

"Rất kỳ quái sao? thì ra Ngải Đăng không có nói với em chuyện gia tộc bọn tôi" Power Địch làm bộ như chợt hiểu ra, chuyển giọng nói , hai tay chống ở mặt bàn, thân thể nghiêng tới trước nói "Nhưng mà, Thiên Sứ, tôi rất thích nói cho em biết đó."

"Phanh" Power Địch vừa nói xong, cửa thư phòng đã bị người ta đá văng ra, vẻ mặt Ngải Đăng lạnh lẽo thẳng bước tiến vào, không nhìn Power Địch, lập tức đi đến chỗ Tiêu tiêu ngồi sau bàn học.

"Bé ngoan, mệt sao" Ngải Đăng vòng tay qua eo thon nhỏ của Tiêu Tiêu, nhìn cô mặc quần áo do chính anh chọn, rất vừa lòng.

"Ưm, mệt mỏi, cô giáo Percy rất nghiêm khắc" Nhìn thấy Ngải Đăng, cả người Tiêu Tiêu mới trầm tĩnh lại, tựa vào trong lòng ngực của anh, không tự chủ trong giọng nói mang theo chút làm nũng đắc ý.

Power Địch đứng ở một bên bị hoàn toàn bỏ qua cuối cùng đã tới cơ hội mở miệng, "Tiêu Tiêu không thích Percy sao, xử nữ già cổ lổ sĩ, tôi cũng không thích"

Tiêu Tiêu vụng trộm nhìn sắc mặt Ngải Đăng, sợ anh hiểu lầm mình và Power Địch quan hệ rất thân, ai biết anh từ đâu nghe tới tên của cô, người bình thường đều gọi cô An­gelia tiểu thư .

"Anh sáng sớm rảnh rỗi vậy sao?" Ngải Đăng nhìn Power Địch đứng một bên phóng điện tức giận giễu cợt nói.

"Ha ha, còn không phải bởi vì em trai đã trở lại, tôi không còn chuyện gì có thể làm đành phải đến phiền em dâu sao!" Power Địch trêu chọc hất hất mái tóc, híp mắt trả lời.

"Hừ, tôi không ngại nói với cha đưa anh về Stavanger (*) " Đó là nhà mẹ đẻ bá tước phu nhân , cũng là chỗ cha mẹ đẻ của Power Địch .

"Cậu. . ." Power Địch vẫn luôn phong độ rốt cục thay đổi sắc mặt, xoay người rời đi, đến trước cửa bỗng nhiên dừng lại, nói những lời không rõ ràng "Bỏ mỹ nhân ở một mình cũng không phải là chuyện tốt gì, nói không chừng lần sau gặp được không phải loại quân tử như ta đâu." .

Trong thư phòng rốt cục chỉ còn lại có hai người bọn họ, Tiêu Tiêu ôm cổ Ngải Đăng ,lúc này mới phát hiện, hôm nay Ngải Đăng thế nhưng không có mặc áo trong, chỉ mặc áo cổ lật , trời ạ, dấu hôn ngày hôm qua sẽ bị mọi người nhìn thấy hết! !

"Anh. . . Anh không biết xấu hổ" Tiêu Tiêu đỏ bừng cả khuôn mặt nhìn phía cổ Ngải Đăng lộ ra dấu đỏ.

Ngải Đăng sửa sang áo lại, làm cho ấn ký ngày hôm qua Tiêu Tiêu lưu lại càng rõ ràng, nhìn Tiêu Tiêu bộ dạng xấu hổ và giận dữ, Ngải Đăng khoái trá ôm lấy cô, cùng nhau ngồi xuống ghế.

"Đây chính là do em biến thành" Ngải Đăng phản bác.

"Nhưng mà, nhưng mà anh cũng không thể mở ra tự do như vậy cho người ta xem chứ, xong rồi, em xấu hổ chết mất" Người khác nhìn thấy dấu hôn trên cổ Ngải Đăng sẽ hiểu được là kiệt tác của cô, khẳng định đều nghĩ đến cô là một cô gái phóng đãng, Ngải Đăng quá khi dễ người khác mà.

"Ha ha, anh không ngại" Anh hôm nay còn cố ý lấy quần áo không có nơ mặc vào.

"Hừ, anh cố ý !" Tiêu Tiêu kịp phản ứng, người này bụng đen dạ tối, hiện tại cô biến thành người bị mất mặt.

"Em đêm nay còn có thể làm" Ngải Đăng "Hảo tâm" đề nghị, anh không để ý có một cô vợ nhỏ buổi tối “hào phóng “

"Hừ, nghĩ hay quá nhỉ" Tiêu Tiêu bĩu môi quay đi, bộ dáng tức giận.

"Được rồi, bảo bối, nói cho anh nghe một chút đi, mới vừa rồi sao lại thế này ?" Ngải Đăng lòng dạ hẹp hòi vẫn không quên vừa rồi Power Địch thân thiết gọi cô như vậy.

Nhắc tới chuyện này, Tiêu Tiêu hết cả bức bội, vội vàng kể Ngải Đăng nghe sáng tỏ chuyện mới vừa rồi, nghe tới Power Địch dám sờ tóc Tiêu Tiêu còn muốn chạm vào mặt của cô, Ngải Đăng vẻ mặt tối tăm, ôm Tiêu Tiêu trong tay càng chặt . Anh quyết định về sau sẽ không để choTiêu Tiêu ở một mình, không chừng anh sẽ phái vài người đi theo.
Bình Luận (0)
Comment