Mặc dù trước kia đã có mấy lần hoan ái, nhưng khoảng cách quá lâu, tối qua điện hạ lại làm quá lợi hại, lúc nãy có người đỡ cũng không có cảm giác gì. Nhưng lúc này đang cùng điện hạ đi về phía trước nàng mới phát hiện chỗ đó cực kỳ khó chịu, lúc bước đi bị cọ xát vào khiến chỗ đó hơi đau, chỉ là lát đi thỉnh an thái hoàng thái phi, nàng cũng không tiện thể hiện ra điều gì, nếu không điện hạ nhất định mặc kệ sự phản đối của nàng bắt nàng về phòng.
Thật sự là cực kỳ khó chịu, nàng hơi nhíu mày. Nam nhân bên cạnh lập tức nhận ra sự khác thường của nàng, dừng bước, nghiêng đầu nhìn nàng, hỏi: “Sao vậy? Không thoải mái à? Nếu không thoải mái thì ta đưa nàng về phòng, không thỉnh an cũng không sao.”
Mẫu Đơn lắc lắc đầu: “Điện hạ, thiếp không sao, vẫn nên mau chóng đi thỉnh an thái hoàng thái phi thôi.”
Nhưng Vệ Lang Yến đứng yên không động đậy, nhìn thân dưới của nàng một cái, lập tức dắt nàng đi về. Mẫu Đơn cả kinh, gắt gao kéo hắn lại: “Điện hạ, thiếp không sao mà, lát nữa thỉnh an thái hoàng thái phi xong chúng ta hãy về có được không? Điện hạ, nếu chàng khăng khăng bảo thiếp trở về bây giờ sẽ khiến người đời chê cười thiếp không biết lễ phép, tới lúc đó truyền ra ngoài thiếp sẽ bị nước bọt nhấn chìm mất. Điện hạ, xin chàng đó…”
Cuối cùng Vệ Lang Yến cũng không chịu được ánh mắt cầu xin của nàng, tiếp tục trầm mặc nắm tay nàng đi về phía viện của thái hoàng thái phi.
Tới khi đến viện của thái hoàng thái phi, bọn người hầu thông báo điện hạ đến, thái hoàng thái phi mới mời người vào.
Cùng vào với điện hạ còn có hai lão ma ma vẫn luôn đi theo phía sau, vừa vào trong phòng, hai lão ma ma tiến lên tham kiến thái hoàng thái phi xong liền mở cái khay bưng trên tay ra. Bên trong là một chiếc khăn trắng tinh, trên khăn còn dinh một ít vết máu đỏ tươi.
Mẫu Đơn cả kinh, sắc mặt liền đỏ lên. Trên tay ma ma này bưng chính là thứ mà mẹ chồng cần kiểm tra vào ngày thứ hai sau tân hôn của nữ tử. Tối qua nàng thực sự rất hối hận, bởi vì trước đó nàng và điện hạ đã từng hoan ái, vẫn đang lo lắng cái khăn trắng nên xử lý như thế nào, không ngờ điện hạ đã chuẩn bị giùm nàng rồi. Chỉ là đây rõ ràng là trò lừa gạt…, trong lòng nàng hơi chột dạ, cúi thấp đầu, không dám nhìn sắc mặt thái hoàng thái phi.
Thái hoàng thái phi nhìn lướt qua khăn trắng đó, khẽ ừ một tiếng rồi sai ma ma lui ra ngoài.
Vệ Lang Yến giọng cung kính nói: “Thỉnh an mẫu thân.”
Mẫu Đơn cũng học theo, chỉ là điện hạ có thể không quỳ nhưng nàng thì không thể không quỳ. Nàng quỳ xuống hành đại lễ, nói: “Con dâu xin thỉnh an bà bà.”
Lão ma ma bên cạnh dâng ly trà lên. Vệ Lang Yến bưng một ly dâng cho thái hoàng thái phi, người đang có vẻ mặt không được tốt cho lắm. Thái hoàng thái phi không nói một lời nhận lấy ly trà uống một ngụm. Lúc này Vệ Lang Yến mới nhận lại ly trà đưa cho ma ma bên cạnh.
Mẫu Đơn cũng nhận một ly trà từ tay lão ma ma, nàng cúi thấp đầu, dâng ly trà cao qua đầu.
Nàng cúi thấp đầu nên không thấy vẻ mặt của thái hoàng thái phi, thầm nghĩ ít nhất thái hoàng thái phi sẽ làm khó nàng một phen, không nhận ly trà trong tay nàng. Đang suy nghĩ, tay nàng đã trống không, ly trà đã được nhận. Nàng ngẩng đầu nhìn, thấy thái hoàng thái phi đang uống ngụm trà, nàng thầm thở phào một hơi.
Sau khi đưa chén trà cho ma ma bên cạnh xong, thái hoàng thái phi tháo cái vòng ngọc sáng bóng lấp lánh trên tay đưa cho Mẫu Đơn, lạnh nhạt nói: “Được rồi, ngươi đã đại hôn với Yến Nhi rồi. Ta cũng không nói thêm gì nữa, chỉ mong sau này ngươi sẽ vì hoàng gia chúng ta mà sinh nhiều con nối dõi tông đường.” Thái hoàng thái phi nói xong liền ngừng lại, liếc mắt về phía sau nói: “Uyển Như, ngươi tiến lên đây.”
Mẫu Đơn chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp dáng người yểu điệu thướt tha bước vào. Nữ tử đó có đôi mắt tuyệt đẹp, khoé mắt hơi xếch lên, một nụ cười một cái nhăn mày đều xinh đẹp động lòng người. Nữ tử tiến lên trước quỳ gối hành lễ trước mặt thái hoàng thái phi, ngượng ngùng nói: “Nô tỳ tham kiến thái hoàng thái phi, tham kiến điện hạ, tham kiến vương phi.”
Mẫu Đơn hơi sửng sốt, trong lòng hơi khổ sở, biết thái hoàng thái phi có ý gì. Vệ Lang Yến bên cạnh mặt không cảm xúc, hắn hơi nghiêng đầu nhìn nét sầu khổ thoáng qua trên mặt Mẫu Đơn, ngược lại nhịn không được nhếch khoé miệng.
Thái hoàng thái phi không nhìn thấy sự thân mật của đôi phu thê mới cưới, tiếp tục nghiêm mặt nói: “Mẫu Đơn, đây là Uyển Như, tuy rằng nó là một nha hoàn, nhưng từ lúc 5 tuổi đã được bổn cung nuôi dưỡng bên cạnh rồi. Lúc Yến Nhi đại hôn, đáng lý ra là chính phi và trắc phi phải cùng cưới vào, chỉ là…” Thái hoàng thái phi nhớ tới lúc trước bà ta rõ ràng là muốn cưới chất nữ nhà mẹ đẻ của bà ta làm chính phi. Nếu như Yến Vương thật sự thích Mẫu Đơn thì cho nàng làm trắc phi cũng không sao, chỉ là không ngờ thái độ của Yến Vương quá cương quyết, căn bản là không cho bà nói thêm gì cả. Bây giờ nếu đã cưới vào, bà ta cũng không tiện nói gì nữa. Nhưng muốn làm khó nàng, một nữ nhi của nhà quan chức nhỏ, bà ta có rất nhiều cách. Thái hoàng thái phi tiếp tục nói: “Thôi vậy, chuyện trước kia không nhắc nữa. Nếu đã đại hôn rồi, Yến Nhi cũng không thể để một mình ngươi hầu hạ được. Bổn cung sợ ngươi mệt cho nên sai Uyển Như qua đó hầu hạ.”
Đột nhiên Mẫu Đơn nhớ tới chuyện kiếp trước sau khi cùng La Nam thành thân, La lão phu nhân cũng giống thái hoàng thái phi nạp hai người thiếp cho La Nam vào ngày thứ hai. Mặc dù lúc đó trong lòng nàng hơi khó chịu nhưng là một hiền thê thì dĩ nhiên phải vui vui vẻ vẻ đón hai người thiếp đó về phòng.
Mẫu Đơn đang nghĩ, có phải đa số các bà mẹ chồng trên đời đều như vậy, đều gây phiền phức cho con dâu, thích nạp thiếp vào phòng nhi tử. Cho dù nàng đã phiêu bạt tới thời đại sau này, vẫn nhìn thấy rất nhiều nam nhân không lo cho gia đình, ăn chơi đàng điếm ngoại tình với nữ nhân khác bên ngoài. Sau khi bị mẹ chồng và con dâu biết được, mẹ chồng căn bản sẽ không trách mắng nhi tử của mình, chỉ biết trách cứ con dâu, nói con dâu sai, nói rằng nếu con dâu hoàn mỹ thì nam nhân dĩ nhiên sẽ không như vậy, nói ra thì thực nực cười.
Đáy lòng Mẫu Đơn thở dài, cung kính khom lưng với thái hoàng thái phi, nói: “Thần thiếp đa tạ thái hoàng thái phi đã châm chước.”
Vệ Lang Yến đứng một bên không nói gì cả. Sắc mặt hơi trầm xuống khiến người ta nhìn không thấu trong lòng hắn đang nghĩ gì, ngay cả chuyện này hắn cũng không muốn nói gì nhiều.
Thái hoàng thái phi thấy Vệ Lang Yến không nói lời nào, tưởng rằng hắn đồng ý. Lúc này nét mặt bà mới có chút ý cười, nghĩ rằng, xem ra tình cảm của hắn đối với Mẫu Đơn này cũng không bao nhiêu, ngày thứ hai sau khi thành thân tặng thiếp cho hắn, hắn cũng thu nhận về phòng, có lẽ nam nhân đều như vậy thôi. Tiên hoàng lúc trước, lúc đang sủng ái bà ta cũng nói chỉ yêu một mình bà ta. Sau đó không phải lại chiếu cáo tuyển tú, tuyển vô số nữ nhân vào cung, nghĩ tới đây sắc mặt thái hoàng thái phi hơi tái nhợt, vẫy vẫy tay, mệt mỏi nói: “Được rồi, bổn cung cũng mệt rồi. Các ngươi đi về đi.”
Hai người đi ra khỏi phòng, phía sau là 1 đám ma ma và nha hoàn đi theo. Uyển Như đi theo phía sau Mẫu Đơn, vẻ mặt không che dấu được sự vui mừng. Hai má nàng ta bởi vì kích động mà hơi ửng hồng.
Quả thật Uyển Như từ nhỏ đã đi theo bên cạnh thái hoàng thái phi. Thái hoàng thái phi cũng không coi nàng ta là một nha hoàn mà từ nhỏ đã dạy nàng ta rất nhiều thứ, cầm kỳ thi hoạ cái nào cũng tinh thông. Đáy lòng nàng ta cũng biết thái hoàng thái phi tính toán như thế nào. Tất nhiên là sau khi Yến Vương hay Cảnh Vương cưới chính phi rồi sẽ đưa nàng ta cho bọn họ. Nàng ta tự hiểu rõ, biết thân phận của nàng ta như vậy làm phi dĩ nhiên là không thể rồi nhưng cho dù làm thiếp thì cũng đã là vinh hạnh cực lớn rồi. Nàng ta nghĩ, nàng ta nhất định sẽ làm tròn trách nhiệm, cố gắng hầu hạ vương phi và điện hạ, chỉ là nghĩ tới thân phận vương phi, trong lòng nàng ta rốt cuộc vẫn có chút đố kỵ và không cam lòng.
Vùng kín của nàng vô cùng khó chịu, chỉ nghĩ tới phải mau chóng về phòng nghỉ ngơi một chút, đối với Uyển Như ở phía sau, nàng cũng không quan tâm gì. Mặc dù điện hạ đã nói qua chỉ yêu một mình nàng, nhưng chung quy cũng không có khả năng chỉ cưới một mình nàng. Hắn là vương gia, lại là hoàng đế sau này, nàng rất rõ ràng, cho nên cũng không yêu cầu xa vời, chỉ cần điện hạ đối xử tốt với nàng là được rồi.
Thấy dáng vẻ của nàng thật sự rất khó chịu, Vệ Lang Yến nhướng mày, mặc kệ đám nô tài đi theo phía sau, nhấc tay bồng nàng lên.
Mẫu Đơn cả kinh, nghĩ tới vẫn chưa ra khỏi viện của thái hoàng thái phi, kéo ống tay áo của điện hạ, vội vàng nói: “Điện hạ, mau thả thiếp xuống, thiếp tự đi được.”
Vệ Lang Yến cúi đầu nhìn nàng: “Ngoan, đừng cử động lung tung.”
Cả đường cứ như vậy được điện hạ ôm về viện, mặc dù phía sau một đám nô tài đi theo nhưng lại yên lặng không tiếng động, ngay cả tiếng bước chân cũng không có. Uyển Như nhìn theo điện hạ và Mẫu Đơn ở phía trước, trong lòng nghĩ bây giờ đang ân ái thì sao chứ, dù sao điện hạ cũng không thể chỉ có một người là nàng, đợi tối nay nàng ta nhất định sẽ giở hết tất cả bản lĩnh của mình ra để giữ điện hạ ở trong phòng mình.
Vệ Lang Yến ôm Mẫu Đơn về phòng. Góc phòng đã đặt mấy cái bếp than, ấm áp không thôi. Vệ Lang Yến đóng cửa phòng lại, vừa vào phòng liền bắt đầu cởi quần áo của Mẫu Đơn. Nàng giật nảy mình, nắm chặt quần áo rụt vào chăn, đỏ mặt nói: “Điện hạ, giữa ban ngày ban mặt…” Ban ngày tuyên dâm không tốt lắm đâu.
Vệ Lang Yến nắm chân nàng kéo ra ngoài, tiếp tục cởi quần lót dưới chân nàng: “Đang nghĩ gì vậy? Ta sợ tối qua ta đòi hỏi nàng nhiều quá làm nàng đau, nên muốn thoa chút thuốc mỡ cho nàng.”
Ban ngày ban mặt, sao Mẫu Đơn có thể không biết xấu hổ để điện hạ thoa thuốc cho nàng, nắm chặt quần lót không để hắn cởi: “Điện hạ… không cần đâu. Một mình thiếp tự làm được rồi.”
Nhưng vệ Lang Yến lại mặc kệ nàng, trên tay dùng lực, chiếc quần lót liền bị kéo xuống, người cũng bước lên giường. Đôi tay cũng cứng rắn tách đôi chân nàng ra. Mặt Mẫu Đơn đỏ bừng, kéo tấm chăn lụa bên cạnh qua che mặt không dám nhìn hắn nữa.
Vệ Lang Yến cúi đầu liền nhìn thấy chỗ đó sưng lên. Đôi mắt hắn từ từ trở nên sâu kín, ngón tay khẽ vuốt nhẹ lên trên đó, cảm nhận được Mẫu Đơn đang run nhẹ. Hắn thầm thở dài, mạnh mẽ nhịn xuống, lấy thuốc mỡ trong người ra bôi lên đoá hoa đang sưng đỏ kia.
Tới khi bôi thuốc mỡ xong, hắn thật sự không nỡ buông tay, tiếp tục dùng ngón tay vuốt nhẹ lên đó, cảm thấy sự run rẩy của nàng càng lúc càng rõ ràng, chỗ đó cũng tiết ra nước dịch.
“Điện hạ…” Mẫu Đơn nhịn không được run rẩy kêu.
Lúc này Vệ Lang Yến mới lưu luyến lấy tay ra, giúp nàng mặc lại quần lót, ôm nàng lên, thấy gương mặt và tai đều đỏ, nhịn không được nở nụ cười: “Xấu hổ sao?” Nói xong cúi đầu hôn hôn môi nàng.
“Không có.” Mẫu Đơn ấp úng nói. Nàng thật sự không hiểu sự hứng thú của điện hạ sao lại dồi dào vậy. Tối qua khiến nàng mệt không chịu được, bây giờ cơ thể vẫn còn không có sức, sao hắn vẫn còn tinh lực như vậy, nếu không phải chỗ đó bị như vậy, chỉ sợ hắn lại kéo nàng ân ái một phen.
“Điện hạ, vương phi, nên dùng bữa sáng rồi.” Bên ngoài vọng đến tiếng của Uyển Như, vẻ mặt của điện hạ lập tức sa sầm.
Mẫu Đơn vội từ trong lòng điện hạ nhảy xuống, nói: “Điện hạ, nên dùng bữa sáng rồi.”
Vệ Lang Yến ừ một tiếng, sắc mặt khôi phục lại, xuống giường, mang giày, nắm tay Mẫu Đơn đi ra. Bữa sáng đã bày biện xong ở phòng khách bên ngoài. Cháo thịt được nấu thơm nồng, bánh chẻo trong suốt tinh xảo, hắc mộc nhĩ trộn một cách tươi ngon, hải sâm được cắt và chế biến tinh tế, canh táo đỏ ngân nhĩ, còn có các điểm tâm tinh tế được bày đầy cả bàn. Huyết yến hồi sáng đã bị tiêu hoá hết rồi, Mẫu Đơn đói không chịu được, kéo Vệ Lang Yến ngồi xuống.
Uyển Như cười nói: “Điện hạ, vương phi, để nô tỳ gắp thức ăn giúp hai người được không?”
Mặc dù trong lòng Mẫu Đơn không thoải mái nhưng vẫn cười cười nói: “Vậy làm phiền ngươi.”
Uyển Như cười tủm tỉm nói: “Vương phi đừng nên nói như vậy, được hầu hạ điện hạ và vương phi là phúc phận của nô tỳ.” Nàng ta nói xong, liền cầm cái muôi múc một chén cháo thịt cho Vệ Lang Yến, lại gắp một đũa mộc nhĩ vào đĩa của điện hạ, rồi mới quay đầu múc cháo và thức ăn giống vậy cho Mẫu Đơn.
Thấy điện hạ đã ăn hết mộc nhĩ, Uyển Như lại cười tủm tỉm tiến lên trước gắp một đũa hải sâm trộn rau cải cho điện hạ, nhưng không ngờ đột nhiên bị trượt tay, miếng hải sâm kia rơi xuống vạt áo của điện hạ. Uyển Như cả kinh, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, bịch một tiếng vội quỳ xuống, cúi thấp đầu hô: “Nô… nô tỳ không phải cố ý, xin điện hạ tha cho nô tỳ.”
Mẫu Đơn cũng hơi ngẩn ra. Nàng cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ. Cô nương này không thể vụng về tới mức gắp đồ ăn mà cũng trượt tay như vậy, nếu không thì đã bị thái hoàng thái phi ném qua một góc từ lâu rồi đừng nói chi là đưa tới chỗ điện hạ làm thiếp.
Vệ Lang Yến cau mày hô: “Người đâu, kéo ả ta ra ngoài, đánh 50 trượng, ném ra ngoài phủ!”
Uyển Như hoàn toàn bị doạ sợ, cũng không quan tâm cái gì nữa, bắt đầu dập đầu xuống đất bình bịch, khóc hô: “Xin điện hạ tha mạng, nô tỳ không phải cố ý, xin điện hạ tha cho nô tỳ.”
Mắt thấy điện hạ không động đậy, Uyển Như hiểu hắn là người có trái tim sắt đá, vội nghiêng người dập đầu về phía Mẫu Đơn, khóc nói: “Xin vương phi tha cho nô tỳ, nô tỳ thật sự không phải cố ý, xin vương phi hãy cứu nô tỳ.”
Mẫu Đơn nhướng mày. Cái cô Uyển Như này thật tình, điện hạ đang ở trước mặt, sao nàng ta lại cầu xin nàng chứ? Trong phủ này người làm chủ trước sau gì cũng là điện hạ. Nàng ta như vậy chỉ sợ điện hạ sẽ càng giận dữ thêm. Quả nhiên, điện hạ cười lạnh một tiếng: “Thật là có bản lĩnh, biết bổn vương sủng ái vương phi liền xoay theo chiều gió đi cầu xin vương phi? Nhưng người ngươi mạo phạm là bổn vương, không phải vương phi!”
Đã có thị vệ xông vào, Vệ Lang Yến lạnh giọng nói: “Mau kéo xuống dưới!”
Thị vệ kéo Uyển Như đang khóc lóc không thôi ra khỏi phòng. Mẫu Đơn nhìn nam nhân chưa khôi phục sắc mặt kia, ấp úng nói: “Điện hạ, lúc nãy là chàng động tay chân phải không?” Nàng cẩn thận nghĩ ngợi một hồi, Uyển Như vốn không thể phạm phải một sai lầm như vậy được, vậy chỉ có thể là điện hạ đã động tay chân thôi. Trong lòng nàng dĩ nhiên rất cảm động. Điện hạ đang lo lăng cho nàng nếu trước mặt thái hoàng thái phi mà cự tuyệt Uyển Như sẽ mang danh con dâu không hiền thục, cho nên lúc nãy mới thu nhận Uyển Như, lại lập tức bắt lỗi nàng ta để đuổi ra ngoài.
Vệ Lang Yến nhìn nàng sâu sắc, nói: “Bổn vương chỉ có một nữ nhân duy nhất là nàng, bất kể hiện tại hay sau này như thế nào, bổn vương chỉ yêu một mình nàng. Nàng đã nhớ kỹ chưa?”
Mẫu Đơn hơi sững sờ, ngẩn ngơ nhìn hắn: “Điện hạ…” Trong lòng nàng rất cảm động, đương nhiên bằng lòng tin tưởng lời nói của hắn. Cả đời này chỉ có một nữ nhân là nàng ở bên cạnh, như vậy có được chăng?
Hết chương 100.