Editor: Vanny
Thẩm Mẫu Đơn, Thẩm Nhạn Dung và Thi Bảo Thu đi theo sau A Chính về phía hộ gia đình kia. Gia đình này cũng coi như là không tệ ở trong thôn này, có mấy gian tường gạch ngói xanh, xây thành 1 viện nhỏ, tường viện cũng được xây bằng gạch cao hơn nửa người, có thể mơ hồ thấy được một số nông cụ trong viện, nuôi mấy con gia cầm đang chen chúc trong tổ, dưới mái hiên có treo mấy chuỗi tỏi.
A Chính tiến lên trước gõ cửa lập tức có người ra mở. Cửa viện mở ra, bên trong là một phụ nhân hơn 30 tuổi, ăn mặc theo kiểu phụ nhân bình thường, cả người mặc áo bông, trên mặt thoa chút phấn, thấy trước cửa có mấy người thì hơi ngẩn ra. Vốn bà tưởng là A Chính đến tá túc, nói rằng phu nhân trong nhà phải gấp rút lên đường, bây giờ ở vùng hoang vu, không có khách điếm gì cả nên muốn xin tá túc lại 1 đêm. A Chính cũng nói phu nhân nhà mình là một thai phụ.
Phụ nhân này còn tưởng thai phụ thì nhiều nhất cũng là mang thai 3-4 tháng thôi, mà giờ nhìn một cái thì cái thai cũng hơn 5-6 tháng rồi thì lập tức có chút bất mãn, lại nghĩ tới thai phụ này đi cả đoạn đường dài còn muốn ở nhờ nhà của bà mà xảy ra chuyện gì thì sao. Còn chưa đợi bà ta cự tuyệt, Mẫu Đơn đã cười nói: “Vị thẩm này, chúng tôi đi ngang qua đây. Buổi tối không có chỗ nghỉ ngơi nên mong thẩm cho chúng tôi ở nhờ một đêm. Sáng sớm hôm sau chúng tôi sẽ rời khỏi, đa tạ thẩm rồi.” Dứt lời, lấy từ trong lòng ra một cây trâm ngọc trai điểm thuý màu xanh đưa cho vị phụ nhân.
Ánh mắt phụ nhân này lập tức dừng ở chỗ cây trâm. Bọn họ là người ở vùng đất hẻo lánh, bởi vì trượng phu siêng năng, có một tay nghề tốt cho nên cuộc sống cũng tốt hơn người khác. 2 năm trước, trong nhà đã xây một gian nhà lớn, tuy rằng cuộc sống trong nhà không khó khăn, thỉnh thoảng bà ta còn mua một chút son phấn trang điểm, 1-2 cây trâm bạc về dùng nhưng trước giờ chưa từng mua được đồ trang sức quý giá như vậy để dùng. Phụ nhân này lập tức không chần chừ nữa, nhận lấy cây trâm ngọc, nhường đường, cười tủm tỉm nói: “Phu nhân mau vào nhà đi. Ta sẽ nhanh chóng dọn dẹp căn phòng.” Dứt liền nói với vào trong nhà: “Vân Nhi, mau ra đây, có khách quý đến.”
Chỉ thấy bên trong có một cô nương tầm 14-15 tuổi đi ra. Dáng vẻ coi như thanh tú, cả người mặc một bộ y phục màu vàng nhạt sạch sẽ. Nhìn Thẩm Mẫu Đơn bụng mang dạ chửa hơi ngẩn ra rồi đi tới, cười nói: “Mấy vị khách quý theo ta vào nhà thôi.”
Mẫu Đơn đi theo cô nương tên Vân Nhi vào nhà. Ngôi nhà dọn dẹp cũng coi như sạch sẽ. Vị cô nương đó cười nói: “Mời quý vị khách quý ngồi, ta vào nhà bếp hâm nóng lại đồ ăn rồi mời mấy vị dùng cơm.” Dứt lời liền đi vào phòng.
Mấy người đều đã ngồi xuống, chỉ có A Chính là đứng bên cạnh. Tới khi Vân Nhi cô nương hâm nóng thức ăn xong thì phụ nhân đó đã tiến vào, khuôn mặt tươi cười: “Phu nhân, nam nhân nhà ta họ Triệu, mọi người đều gọi ta là Triệu thẩm. Nam nhân nhà ta và nhi tử đang làm công ở trấn trên, người cứ nghỉ ở trong nhà là được. Trong nhà có 2 phòng, đủ cho mọi người ở.”
Mẫu Đơn vội nói: “Vậy đa tạ Triệu thẩm rồi.”
Rất nhanh, Vân Nhi cô nương đã bưng thức ăn nóng hổi lên. A Chính bưng chén cơm ngồi xổm ở cửa ăn, 3 người thì ngồi trong phòng ăn, qua một hồi A Chính đi vào nói với Mẫu Đơn: “Vương phi, ta đã nhờ người đi dò la tin tức của Trì đại ca bọn họ rồi. Người cũng đừng lo lắng, cố gắng nghỉ ngơi cho tốt mới được.”
Mẫu Đơn gật đầu: “Ta biết rồi, cả đường đi xe mệt nhọc, ngươi cũng mau đi nghỉ ngơi sớm đi.”
A Chính gật đầu, lúc này mới đi ra xe ngựa ở đầu thôn nghỉ ngơi 1 đêm.
Sau đó 3 người cũng tắm rửa qua loa rồi đi ngủ. Mặc dù bọn họ đã ngủ hết rồi nhưng 2 mẹ con hộ gia đình này vẫn còn ở trong phòng thì thầm nói chuyện. Vân Nhi cô nương hơi khinh thường nói: “Nương, sao nương lại cho mấy người đó tá túc lại ở nhà mình chứ. Chúng ta cũng có thiếu gì mấy văn tiền đó đâu.” Nghĩ lại cũng phải, tá túc một đêm có thể được mấy đồng bạc chứ.
Triệu thẩm lấy cây trâm ngọc trai ra cho con gái mình xem. Vẻ mặt tràn đầy hứng thú: “Con gái ngốc, con xem đây là trang sức gì, e rằng cả đời cũng chưa chắc được nhìn qua trang sức tinh xảo như vậy. cây trâm ngọc trai này e rằng cũng phải mấy chục lượng bạc…”
Vân Nhi cũng hơi động dung. Cây trâm ngọc trai này quả thật rất đẹp, cầm lấy cây trâm từ tay Triệu thẩm, nói: “Nương, bọn họ rốt cuộc là người như thế nào mà ra tay hào phóng vậy.”
Trên mặt Triệu thẩm càng hiện vẻ hưng phấn khó tả, ghé vào tai con gái khẽ nói: “Con gái ngốc, con có biết lúc nãy nương nghe nam nhân kia gọi phu nhân có thai đó là gì không? Gọi người đó là vương phi đấy.”
Vân Nhi đã ngẩn ra. Đời này đừng nói là vương phi, quan viên lớn nhất gặp qua cũng chỉ có huyện thái gia trong thị trấn thôi. Lúc này lại đột nhiên có một vương phi, Vân Nhi nghi hoặc nói: “Nương, không phải là giả chứ.”
Triệu thẩm nói: “Nhìn phong thái của vị phu nhân kia, tuyệt đối không phải giả. Lão Triệu nhà chúng ta thật là may mắn, có thể may mắn gặp được một vương phi…”
Triệu thẩm còn đang nói thì trong lòng Triệu Vân lại nảy lên tâm tư khác, vương phi… dó không phải là phi tử của điện hạ sao, là điện hạ đó, cần bao nhiêu phúc phận đây, bên tai cũng không còn nghe thấy những lời của mẫu thân nói nữa chỉ trầm tư trong suy nghĩ của mình.
Sáng sớm hôm sau, 3 người Thẩm Mẫu Đơn đã tỉnh dậy. Triệu thẩm đã nấu cháo trắng, dưa muối trong nhà, còn xào thêm 2 đĩa cải xanh. Mẫu Đơn bọn họ ăn sáng xong định từ biệt Triệu thẩm. Trong lúc bọn họ đang ăn sáng, Triệu thẩm vẫn đang lẩm bẩm: “Kỳ lạ, nha đầu nhà ta chạy đi đâu rồi ta…”
Ăn xong, 3 người bọn họ liền cáo từ rời đi. Vừa tới đầu thôn, 3 người liền thấy Triệu Vân, cô con gái mà Triệu thẩm đang tìm hiện đang đứng duyên dáng bên cạnh xe ngựa của bọn họ. Mấy người đang sửng sốt thì thấy Triệu Vân kia đã đi tới trước mặt Mẫu Đơn rồi đỏ mặt nói: “Phu nhân, ta… ta không muốn ở lại trong thôn này nữa. Cha ta… cha ta muốn gả ta cho một người lớn hơn ta rất nhiều tuổi. ta… ta thật sự không bằng lòng, xin phu nhân cứu mạng, ta nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ phu nhân.”
Mẫu Đơn đứng ở đó nhìn Triệu Vân mấy lần, cuối cùng nói với Nhạn Dung và Bảo Thu bên cạnh: “Đi thôi, chúng ta mau chóng lên xe. Hôm nay lại phải lên đường, hy vọng trời tối có thể vào thành tìm chỗ nghỉ chân.” Vừa dứt lời thì đã vòng qua Triệu Vân kia, bước lên ghế nhỏ leo lên xe, Nhạn Dung và Bảo Thu ở phía sau cũng theo lên xe.
A Chính lại càng không nhìn cô nương kia một cái, trực tiếp ngồi lên đầu xe ngựa, vội vàng đánh xe chạy xa chỉ để lại một mình Triệu Vân sững sờ đứng tại chỗ cũ, không hiểu tại sao vị vương phi nhìn như hiền lành kia lại không chịu thu nhận mình.
Trên xe ngựa Thẩm Nhạn Dung cũng cảm thấy có chút buồn cười, nhịn không được nói: “Mẫu Đơn tỷ, cô nương kia thật là buồn cười, vì để theo tỷ mà bịa ra một lời nói dối như vậy. Thấy cô nương kia ăn mặc không tệ, cha mẹ nhất định là rất yêu thương. Có cha mẹ yêu thương như thế mà nói ra lời như vậy chỉ vì muốn theo tỷ, thật sự là…” Những lời nói phía sau nàng cũng không nói tiếp, lại chỉ nói: “Cũng kỳ nha, sao cô nương kia lại muốn đi theo Mẫu Đơn tỷ, chẳng lẽ đã biết được thân phận của Mẫu Đơn tỷ? Vậy cô nương kia cũng thật không biết tồn tại ý nghĩ gì.”
Mẫu đơn cười nói: “Được rồi, đừng đoán mò nữa, tóm lại cũng chỉ là một người qua đường thôi. Chúng ta vẫn nên mau chóng lên đường thôi, nhưng mà những lời cô nương kia nói hẳn là đã biết được thân phận của tỷ, e rằng là những lời A Chính nói tối qua đã làm lộ ra, lát nữa nói với a Chính một chút, sau này phải ngàn vạn lần chú ý, trên đường cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì…”
Lúc nghỉ ngơi vào buổi trưa hôm đó, Mẫu Đơn liền nói với A Chính, kêu y sau này gọi nàng là Mẫu Đơn tỷ là được đừng có gọi sai để tránh phát sinh những phiền phức không cần thiết.
Cũng may A Chính có trí nhớ tốt, mỗi lần đều gọi là Mẫu Đơn tỷ, hơn nữa những ngày sau đều tận lực chạy vào thành trấn để tìm khách điếm trú lại. Cứ như vậy qua vài ngày vẫn chưa có tin tức của Trì Ninh Bái và Phùng Quân Trạch.
Ngày hôm đó lúc đang ở trong khách điếm nghỉ ngơi, bởi vì ban đêm Mẫu Đơn không có người chăm sóc cho nên 3 cô nương đều ngủ cùng một gian phòng. Ngày hôm đó cũng không ngoại lệ. Vào nửa đêm bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân nặng nề, Mẫu Đơn lập tức tỉnh lại, 2 cô nương bên cạnh cũng bừng tỉnh. Sắc mặt 3 người đều hơi thay đổi, vừa mặc xong quần áo, bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa ầm ầm, Mẫu Đơn cắn răng ra mở cửa. Bên ngoài đứng đầy thị vệ mặc khôi giáp, dẫn đầu là Vệ An Cảnh sắc mặt ngoan độc.
Vừa nhìn thấy Vệ An Cảnh, cả 3 người đều chỉ có một cảm giác, tiêu rồi, chạy trốn lâu như vậy không ngờ vẫn bị hắn ta đuổi kịp. Nghĩ lại cũng phải, hắn ta là một thân vương, binh sĩ thuộc hạ nhiều bao nhiêu sao Trì Ninh Bái và Phùng Quân Trạch có thể ngăn cản. Tới lúc này, 3 người đều không thấy sợ hãi.
Thi Bảo Thu nhìn thấy ánh mắt ngoan độc của Cảnh vương cũng không nghĩ nhiều, theo bản năng đứng chắn trước mặt Mẫu Đơn, đôi môi run rẩy, cuối cùng nói: “Điện hạ, nô biết sai rồi, xin điện hạ tha lỗi cho nô, tha thứ cho Yến vương phi, xin điện hạ hãy buông tha cho Yến vương phi…”
Vệ An Cảnh lạnh lùng giật giât khoé miệng: “Thi Bảo Thu, ngươi không cảm thấy bây giờ đã muộn rồi sao? Lúc trước bổn vương xin ngươi đừng đi, nói rằng chỉ cần ngươi không rời khỏi bổn vương, bổn vương sẽ thả Yến vương phi, nhưng ngươi thật sự khiến bổn vương quá thất vọng.”
Sắc mặt Bảo Thu hơi không tốt, nói: “Đều là lỗi của nô, xin điện hạ tha cho nô lần này…”
Nhưng Vệ An Cảnh chỉ đứng yên bất động, thờ ơ nhìn bọn họ. Một lúc sau mới thấp giọng nói: “Bắt tất cả bọn họ lại cho bổn vương!”
Thị vệ ở phía sau đang định tiến lên. Không ngờ Thi Bảo Thu lại đột nhiên rút cây trâm trên đầu xuống đâm vào cổ mình: “Điện hạ! Cầu xin người hãy tha cho Yến vương phi bọn họ…” Dứt lời thì tay nàng ấy lại đâm sâu vào cổ thêm mấy phần, cái cổ trắng nõn chẳng mấy chốc đã nhiễm đầy máu tươi.
Săc mặt Cảnh vương đại biến, trầm giọng nói: “Thi Bảo Thu, ngươi đang làm cái gì vậy?”
Mẫu Đơn và Nhạn Dung vội vàng ngăn Bảo Thu lại. Mẫu Đơn trầm sắc mặt nói: “Bảo Thu, muội làm gì vậy!” Nếu như thật sự phải dùng tính mạng của nàng ấy để cứu các nàng thì sao các nàng có thể yên tâm, chi bằng cứ để Cảnh vương bắt các nàng lại cho xong.
Nhưng Bảo Thu lại đứng yên bất động, cây trâm lại đâm sâu thêm vài phân, máu chảy càng ngày càng nhiều. Mẫu Đơn và Nhạn Dung cũng không dám ngăn nàng ấy nữa.
Sắc mặt Vệ An Cảnh đã thay đổi, quát: “Tất cả lui xuống!” Thi vệ phía sau đều răm rắp lùi lại. Vệ An Cảnh nhìn Thi Bảo Thu: “Ngươi bỏ cây trâm xuống trước đi, có chuyện gì thì từ từ thương lượng.”
Vẻ mặt Bảo Thu không đổi, chỉ nói: “Xin điện hạ hãy thả các tỷ ấy đi” Cây trâm đang cầm trên tay càng ngày càng chặt.
Vệ An Cảnh và nàng ấy giằng co nửa ngày, nhìn sắc mặt nàng ấy bắt đầu tái nhợt và máu chảy xuống vạt áo đã một mảng lớn, cuối cùng đầu hàng, cắn răng nói: “Thi Bảo Thu, xem như ngươi lợi hại…” Lại nhìn về phía Mẫu Đơn và Nhạn Dung: “Còn không mau đi đi! Chẳng lẽ đợi bổn vương tới bắt các ngươi sao!”
Mẫu Đơn mặc kệ hắn ta, ngoảnh đầu nhìn Bảo Thu: “Bảo Thu, muội đã suy nghĩ kỹ chưa, muội hà tất phải như vậy.”
Nhưng Bảo Thu lại đột nhiên ghé sát tai nàng nói khẽ: “Mẫu Đơn tỷ, tỷ còn không hiểu sao? Cảnh vương có tình cảm với muội. Bây giờ muội còn có thể uy hiếp hắn ta. Mẫu Đơn tỷ, các tỷ mau đi đi. Hắn ta sẽ không làm khó muội đâu. Mẫu Đơn tỷ, chỉ mong tỷ bình an để sau này tỷ muội chúng ta còn gặp lại.” Nàng ấy nói xong lại nhìn xuống cái bụng đã nhô ra của Mẫu Đơn, đưa tay xoa nhẹ, cười nói: “Cũng mong đứa bé có thể ra đời bình an...”
Mẫu Đơn cuối cùng cũng đã bình tĩnh, nhìn Thi Bảo Thu một cái, không nói nhiều nữa, kéo Thẩm Nhạn Dung xuống dưới lầu.
Bên ngoài khách điếm có không ít thị vệ, A Chính đã bị thị vệ bắt giữ, lại nghe tiếng hô của Cảnh vương ở trong khách điếm: “Thả bọn họ ra, để bọn họ rời đi!”
Lúc này thị vệ mới buông A Chính ra. A Chính vội đi điều khiển xe ngựa, đưa Mâu Đơn và Nhạn Dung rời khỏi.
Chạy một hơi hơn nửa đêm, mãi tới khi trời hửng sáng. Người của Cảnh vương cũng không đuổi theo, lúc này Nhạn Dung mới thực sự lo lắng không thôi: “Mẫu Đơn tỷ, Bảo Thu tỷ sẽ không có chuyện gì chứ.” Vừa nghĩ tới Thi Bảo Thu, trong lòng Nhạn Dung liền lo lắng không thôi.
“Bảo Thu không có chuyện gì đâu. Cảnh vương thật sự có tình cảm với muội ấy.” Hiện tại Mẫu Đơn không lo cho Bảo Thu, có thể nhìn ra Cảnh vương đối với muội ấy thật sự có tình cảm, chỉ là Bảo Thu như vậy, rốt cuộc 2 người đó sẽ như thế nào đây? Mẫu Đơn thật sự sốt ruột không thôi, đây là chuyện gì chứ!
Lần này Cảnh vương thật sự giữ lời, liên tiếp 10 ngày đều không có đuổi theo. Mẫu Đơn bọn họ cũng càng ngày càng gần Quan Bốc rồi, chỉ ngày mai nữa thôi là gần như tới Quan Bốc rồi.
Chạy suốt một đêm, sáng hôm sau, cổng thành Quan Bốc đã ở trước mặt. Tới khi xe ngựa chạy tới cổng thành, tất cả mọi người đều phải xuống xe để kiểm tra. Xe ngựa từ từ chạy tới cổng thành, lập tức có binh lính tiến lên kiểm tra.