Editor: Vanny
Theo lý mà nói tên quan viên này không thể vì Tần Luân quen biết Mẫu Đơn mà cho không mảnh đất này cho nàng được. Nhưng nhìn nụ cười của vị Tần đại gia này, trong lòng tên quan viên này thật sự rất sợ, người hiểu rõ vị gia này đều biết cái nét cười như cười như không kia là có ý gì, ý là ngươi là một tên ngốc, làm ra chuyện ngu xuẩn còn không biết. Tên quan viên này đoán lai lịch vị cô nương này hẳn là rất lớn? Sự nhạy bén của người làm chức vị này bao năm nay nói cho tên quan viên này biết rằng hắn ta sẽ không dám có bất kỳ sự chậm trễ nào nữa, nhanh chóng giúp cô nương này làm xong chuyện là không sai.
“Tên đó thật sự không sợ… cũng may còn biết nhìn sắc mặt, chưa ngu hết…” Tần Luân nhếch miệng, lẩm bẩm mơ mơ hồ hồ một câu. Tần Luân biết vị trí của Mẫu Đơn cô nương này trong lòng điện hạ, sự bảo vệ che chở này cũng chưa từng thể hiện qua như vậy, thật sự là đặt cô nương này vào mắt mà đối đãi.
Mẫu Đơn không ngờ Tần Luân lại lợi hại như vậy, một câu cũng chưa nói mà đã giúp nàng một việc lớn như vậy, xem người này ở bên cạnh điện hạ có thân phận không tầm thường. Nàng xoay người trịnh trọng nói lời cảm ơn với Tần Luân: “Tần đại ca, lần này thật sự là cảm ơn đại ca rồi.”
“Cảm ơn ta… cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì, không sao cả.” Vốn Tần Luân muốn nói cám ơn y làm chi, đi cám ơn điện hạ kìa, cũng may là kịp thời thu hồi lời nói. Tần Luân cảm thấy vị cô nương này ngốc ghê, toàn bộ Bình Lăng đều là của điện hạ, dựa vào sự yêu thương của điện hạ đối với nàng thì cái gì của điện hạ cũng là của nàng thôi. Ở đâu còn cần nàng phải mua đất chứ, trực tiếp vào vương phủ nói một tiếng là được rồi, có quyền lực như vậy mà cũng không dùng, cô nương này thật quá ngốc.
Mẫu Đơn cũng không biết nên nói gì tiếp với Tần Luân nên trầm mặc, qua một hồi quay đầu nhìn Trì Ninh Bái, cười nói: “Trì đại ca, lát nữa muội còn phải đi mua chút đồ nữa. Qua một thời gian là ngày thành thân của Phương Hoa, muội muốn đi mua một chút đồ trang sức cho Phương Hoa làm của hồi môn. Lúc huynh về Lâm Hoài thì đưa cho Phương Hoa giúp muội có được không?”
Trì Ninh Bái gật đầu: “Lát nữa huynh đi với muội. Qua mấy ngày nữa huynh về sẽ đem đi giúp muội.”
“Đa tạ huynh, Trì đại ca.”
Tần Luân dựng thẳng tai nghe, không khỏi nhếch nhếch miệng, thầm nghĩ, không biết điện hạ trở về sẽ nổi lòng ghen tuông bao nhiêu, chậc chậc, cũng thật muốn nhìn dáng vẻ điện hạ không khống chế được như thế nào.
Tên quan viên đó rất nhanh là đã làm xong, cầm một chồng giấy tờ và khế ước đưa cho Mẫu Đơn: “Cô nương, đã làm xong hết rồi, cô nương xem xem.”
Thẩm Mẫu Đơn lật xem một lát, lúc này mới ngẩng đầu cười nói: “Đa tạ ngài rồi.” Cuối cùng vẫn đưa một chút ngân lượng tượng trưng, dù sao những ngân lượng này cuối cùng cũng vào tay điện hạ, nàng cảm thấy cũng không thiệt gì.
Đất đai đã chuẩn bị xong, tiếp theo là có thể khởi công xây dựng trang viên rồi. Trước tiên Mẫu Đơn đi mua một ít vải vóc và trang sức với Trì Ninh Bái, lại tới tiệm y phục lấy áo cưới đã chuẩn bị cho Phương hoa ra đưa cho Trì ninh Bái, để huynh ấy mấy ngày nữa đi về cầm theo đưa cho Phương Hoa.
Mấy ngày sau, Trì Ninh Bái liền đi về, lúc đi không có nửa phần lưu luyến, Mẫu Đơn cũng hoàn toàn yên tâm. Trì đại ca đúng là vẫn còn là Trì đại ca của nàng, không có gì thay đổi.
Trì Ninh Bái đi chưa tới hai ngày, Thẩm Tuệ Cẩm liền tới đây, kéo nàng ra ngoài mua đồ cưới với muội ấy, giúp muội ấy chọn áo cưới. Tiệm y phục của Mẫu Đơn vừa hay có mấy kiểu áo cưới nên dẫn Thẩm Tuệ Cẩm qua xem. Những bộ áo cưới này đều là nàng dựa vào những bộ áo cưới đời sau từng thấy qua mà sửa đổi lại. Kiểu dáng rất đẹp, Tuệ Cẩm vừa nhìn là thích ngay, bảo tú nương bắt đầu may gấp, tới khi xuất giá là có thể mặc rồi.
“Mẫu Đơn tỷ, những bộ áo cưới ở đây thật đẹp. Từ trước tới nay muội chưa từng thấy qua những bộ áo cưới đẹp như vậy.” Thẩm Tuệ Cẩm nghĩ tới ngày thành thân mà được mặc bộ áo cưới đẹp như vầy thì trong lòng vừa thẹn vừa mừng.
Thẩm Mẫu Đơn cười nói: “Có đẹp hơn nữa thì muội cũng chỉ có thể mặc được một lần. Được rồi, không phải muội còn phải đi mua những thứ khác sao? Nhanh đi đi.”
Hai người ra khỏi tiệm y phục. Thẩm Tuệ cẩm ra tới bên ngoài đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Mẫu Đơn cười: “Mẫu Đơn tỷ, chắc tỷ không đoán được hai ngày trước đã xảy ra chuyện gì đâu?”
Mẫu Đơn tò mò hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Hai người vừa đi về phía trước vừa nghe Thẩm Tuệ Cẩm nói: “Tối hôm qua đại tỷ của muội đột nhiên về nhà khóc lóc thảm thương, nói rằng phu quân của tỷ ấy Chu Dật Lâm hai ngày trước lúc đi ra ngoài không biết đã xảy ra chuyện gì, bị người ta đánh, bị thương rất nghiêm trọng, sợ rằng phải nằm liệt giường mấy tháng.”
Mẫu đơn sửng sốt, sao đột nhiên Chu Dật Lâm lại bị đánh? Có phải là Trì đại ca làm hay không? Nàng nhớ sáng hôm đó nàng muốn đi tiễn Trì đại ca nhưng huynh ấy không cho còn nói rằng có chút việc phải làm, làm xong rồi thì sẽ tự mình đi. Nàng cũng không hỏi kỹ, chẳng lẽ là vì chuyện này.
“Vậy có biết là bị ai đánh không?”
Thẩm Tuệ Cẩm lắc đầu, kéo Mẫu Đơn vào một tiệm trang sức ở bên cạnh: “Không biết nữa, theo như lời Chu Dật Lâm nói, buổi sáng hắn ta mới từ trong hẻm đi ra, còn chưa hoàn hồn thì đột nhiên bị người ta trùm bao bố lên đầu, tiếp theo là một trận tay đấm chân đá. Những người đó ra tay rất nặng. Tay và chân Chu Dật Lâm đều bị đánh gãy. Nói ra thì cũng đáng đời hắn ta, nói không chừng là hắn ta trêu nhầm nữ nhân nào đó không nên trêu bị nam nhân người ta biết được, lại sợ hắn ta trả thù cho nên mới che đầu hắn ta lại mà đánh cho một trận.”
Thẩm Mẫu Đơn hơi đỏ mặt, không dám lên tiếng nữa.
Sau khi cùng Tuệ Cẩm mua không ít vải vóc và đồ trang sức, Mẫu Đơn mới quay trở về.
Những ngày tiếp theo, thiết kế của trang viên cũng đã xong, có thể khởi công được rồi. Khấu Giang quen biết không ít người ở Bình Lăng, các loại ngói xanh, núi giả, vật liệu có thể mua rẻ đi không ít. Mẫu Đơn cũng vui vẻ nhàn nhã, giao hết toàn bộ mọi việc cho Khấu Giang xử lý.
Thời gian trôi qua thoáng chốc là đã hai tháng sau, Dương đế đã băng hà được ba tháng, các nhà các hộ đều lấy vải trắng ở trước nhà xuống, trên đường cũng có thể thấy không ít các cô nương đã đổi y phục màu sắc tươi sáng, đeo những trang sức tinh xảo độc đáo, ca kịch, tiệc tùng và các loại tiệc mừng cũng bắt đầu không cố kỵ nữa.
Hôn sự của nhị phòng Thẩm gia Thẩm Phương Hoa vốn được định vào hơn một tháng trước nhưng vì quốc tang của Dương Đế mà phải dời hơn hai tháng, qua khoảng nửa tháng nữa là làm lễ thành hôn rồi. Cho nên người của Thẩm gia phải khởi hành về Lâm Hoài vào ngày mai rồi.
Hôm nay vừa qua thời điểm oi bức, bây giờ vào buổi trưa còn hơi nóng, vào lúc sáng mới thức dậy và buổi tối thì tiết trời hơi chuyển lạnh. Buổi tối lúc đi ngủ đều phải đắp chăn mỏng.
Vào buổi tối, Thẩm Mẫu Đơn đang nằm ở trên giường, qua khe hở của cửa sổ thấy được ánh trăng sáng ở bên ngoài, thầm nhớ tới điện hạ đã đi được ba tháng rồi. Bây giờ cũng không biết ở An Dương như thế nào nữa, e rằng cũng sắp quay về rồi, nàng sờ sờ lồng ngực, cảm thấy bản thân đã mắc bệnh tương tư rồi, cũng không biết điện hạ ở An Dương có nhớ nàng không. Cứ mơ hồ nhớ nhung tới nửa đêm, thầm nhắc mình phải đi ngủ thôi, sáng ngày mai còn phải khởi hành về Lâm Hoài nữa.
~~dieeeeeeeeeeennnnnnnnndddddddaaaaaaannnnnnnnleeeeqqqqqqquyyyyyyyddoonn~~
Điện hạ ở cách xa vạn dặm đang ở trong phòng tắm lớn được điêu khắc bằng đá cẩm thạch trắng, nằm trong bồn tắm lớn hơi nước mờ mịt, mở to đôi mắt lạnh lùng nhìn ánh sáng của cây đèn cầy ở trong góc. Trong lòng tràn đầy hình bóng của nữ nhân ở bên ngoài cách xa vạn dặm kia. Dáng vẻ của nàng khi nói chuyện, dáng vẻ của nàng khí trốn tránh mình, dáng vẻ nàng đỏ mắt nói sẽ phó thác cho hắn nhưng lại không đồng ý gả cho hắn. Nghĩ tới đây, điện hạ nhin không được thoáng ý cười, thì thào nói: “Mẫu Đơn, ta nhớ nàng, nàng có nhớ ta không?”
Bụng dưới của hắn đã sớm căng cứng, hắn nhịn không được cúi đầu thở dài, tựa vào một bên vách bồn tắm bằng bạch ngọc nhắm nghiền mắt, nghĩ, nhanh thôi, mấy ngày nữa là có thể về rồi, tới lúc đó sẽ không bỏ qua dễ dàng cho nàng vậy đâu.
Đang nhắm mắt nhớ lại dáng vẻ thẹn thùng vịn vào mình của nàng ngày hôm đó, bên ngoài bỗng vang lên tiếng mở cửa của tẩm cung.
Vệ Lang Yến bỗng mở to đôi mắt, lạnh lùng nhìn về phía sau tấm màn gấm dày đặc kia. Không bao lâu, tấm màn gấm kia bị vén lên. Một bóng dáng thướt tha mềm mại đi vào. Trong hơi nước mờ mịt chỉ thấy bóng dáng kia cả người chỉ mặc một bộ sa mỏng, bên trong không mặc gì cả, bộ ngực to tròn mềm mại, vòng eo mảnh mai, vùng lông rậm và đôi chân thon dài, trong sương mù dày đặc càng có vẻ quyến rũ hớp hồn.
“Ngươi làm gì vậy? Ai cho phép ngươi tiến vào?” Giọng nói của Vệ Lang Yến giống như tảng băng trong ngày trời đông giá rét, câu nào cũng lạnh lùng.
Bóng người kia cuống quýt quỳ xuống, cũng không biết là cố ý hay vô ý, lúc quỳ xuống bộ ngực kia cũng lay động kèm theo tiếng nói nũng nịu vang lên: “Điện hạ thứ tội. Nô chỉ muốn đi vào hầu hạ điện hạ, điện hạ ngài…”
“Cút ra ngoài!” Giọng nói lạnh lẽo thấm vào lòng người lại vang lên lần nữa, không mang theo một chút tình cảm và ham muốn nào cả, chỉ có sự chán ghét dày đặc.
Bóng người đang quỳ kia hiển nhiên không ngờ điện hạ lại không niệm tình như vậy, không ngờ vẫn còn nam nhân khi nhìn thấy dáng vẻ này của mình lại có thể kìm chế được. Ả ta ngẩn ra, cắn cắn môi, đứng dậy bước xuống bồn tắm bạch ngọc, từng bước đi về phía điện hạ. Ả ta không tin có nam nhân có thể từ chối mình.
“Người đâu!” Giọng nói của điện hạ càng ngày càng lạnh lùng, lần này mang theo sát ý nồng đậm.
Rất nhanh liền có người dẫn theo một toán thị vệ xông vào. Bóng người kia hiển nhiên không ngờ điện hạ sẽ như vậy. Bây giờ ả ta trần truồng như vậy sao dám để nam khác nhìn thấy, lập tức ngồi xổm xuống, bối rối trốn vào trong nước, trong miệng hoảng loạn kêu: “Điện hạ… Điện hạ…”
Vệ Lang Yến nhịn không được xoa mày, lạnh giọng nói: “Còn ngây ra đó làm gì, kéo ả ra ngoài!”
Lập tức có thị vệ nhảy xuống bồn tắm mờ mịt hơi nước, bắt nữ tử kia kéo lên bờ, mặc kệ ả ta có mặc quần áo hay không. Nữ tử bị kéo ra khỏi bồn tắm một cách nhếch nhác, không bao lâu liền bị thị vệ kéo ra ngoài. Trong phòng tắm to lớn chỉ còn lại Vệ Lang Yến và Trần Hoằng Văn đứng bên cạnh.
Điện hạ bực bội đứng dậy, từ bình phong kế bên lấy xuống cái áo bào mặc lên người, chân trần đẩy cửa phòng tắm thông với tẩm cung, sải bước đi vào. Trần Hoằng Văn lập tức đi theo, hỏi: “Điện hạ, nữ nhân kia xử lý như thế nào?”
“Giết đi!” Giọng nói không có nửa phần do dự.
Trần Hoằng Văn hơi thở dài, khuyên: “Điện hạ, trước sau gì cũng là người do thái hậu đưa tới. Bây giờ còn ở An Dương, động tới ả ta thật sự không tốt, chi bằng cứ giữ ả ta lại trước, tới khi về Bình Lăng rồi tuỳ ý trừng trị ả ta là được.”
Điện hạ hừ lạnh một tiếng, đi tới phía sau thư án ngồi xuống, giọng nói có chút khinh thường: “Thái hậu vì Tuyên đế cũng chỉ có mấy thủ đoạn này, xem ra bản thân bà ta cũng rất rõ nhi tử của mình là người như thế nào, trong lúc khẩn cấp vội vã muốn đưa người tới tay thân vương, cho dù bà ta muốn sắp xếp người bên cạnh bổn vương thì ít nhất cũng phải tìm một đứa thông minh, đừng thấy chỉ cần có mỹ mạo là thành công. Loại nữ nhân này, bổn vương ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt.”
Trần Hoằng Văn có chút muốn cười, nhịn xuống, sắc mặt nghiêm túc nói: "Điện hạ, vậy thì cứ giữ ả ta lại trước, tới khi về Bình Lăng rồi xử lý, điện hạ thấy sao?”
“Đúng vậy, nhưng mà không được để ả ta xuất hiện trước mặt bổn vương nữa, không thì giết chết không tha!”
Hết chương 79.