Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc

Chương 84

Editor: Vanny

Tuổi tác của phụ nhân này không lớn, khoảng trên dưới ba mươi tuổi. Sắc mặt hơi vàng, đầu tóc vừa khô vừa vàng. Tuy hai mắt nhắm chặt nhưng đường nét gương mặt lại có bảy tám phần giống mẫu thân luôn dịu dàng dỗ dành, hôn nàng, yêu thương nàng trong ký ức của Mẫu Đơn.

Phụ nhân kia nghe tiếng động, ôm bụng rên lên một tiếng, từ từ mở mắt nhìn Thẩm Phương Lan và Mẫu Đơn một cái rồi lại nhắm mắt lại.

Cái nhìn này khiến Mẫu Đơn cảm thấy ngay cả đôi mắt đều hơi giống. Nàng không chỉ hơi sửng sốt, dáng vẻ của người này quá giống mẫu thân. Trong lòng nàng hơi kích động, lờ mờ nhớ lại lúc nhỏ mẫu thân thường hay khóc lóc kể rằng mẫu thân có một thứ muội nhỏ hơn bà mấy tuổi. Có một ngày sau khi bà trở về, phát hiện di nương đang khóc, muội muội cũng không thấy liền hỏi di nương đã xảy ra chuyện gì. Di nương khóc kể rằng Miêu phu nhân đã ôm muội muội ra ngoài, kết quả là lạc mất muội muội rồi.

Lúc đó mẫu thân vô cùng đau lòng, thường ở trước mặt nàng nói di mẫu của nàng là bị Miêu lão phu nhân cố tình bỏ rơi, nói không chừng là bị bán cho người môi giới rồi, lại nói sau này di nương vì chuyện của muội muội mà bệnh liên miên, hai ba năm sau liền mất.

Phụ nhân trước mắt có bảy tám phần giống mẫu thân này có phải là di mẫu bị Miêu lão phu nhân bỏ rơi lúc trước không? 

Trong lòng Mẫu Đơn hơi kích động, nhờ Phương Lan giúp đỡ. Hai người cùng đỡ phụ nhân ở dưới sàn lên, thấy phụ nhân kia đau không chịu nổi, trực tiếp đỡ vào phòng của Mẫu Đơn. Mấy huynh đệ tỷ muội của Thẩm gia cũng đều đi vào. Mẫu Đơn đuổi hết mấy huynh đệ tỷ muội ra, chỉ để lại Phương Lan và Nhạn Dung ở trong phòng.

Thẩm Phương Lan ngồi trên cái ghế nhỏ bên cạnh. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào phụ nhân trên giường, qua một hồi mới nhỏ giọng hỏi Mẫu Đơn: “Tứ tỷ, thẩm này sao rồi? Có cần báo cho đại bá mẫu và mẫu thân của muội không?”

Vừa mới nói xong, chợt nghe ngoài phòng truyền tới tiếng của Thẩm Thiên Nguyên, Lữ thị và Du thị, tiếp theo cửa phòng bị đẩy ra. Ba người tiến vào, vừa nhìn thấy phụ nhân đang nằm trên giường, ba người đều ngẩn ra.

Thẩm tam phu nhân qua đời đã 13 năm rồi. Lúc đó Phương Hoa và Nhạn Dung vẫn còn nhỏ, đương nhiên không nhớ bà ấy. Nhưng Thẩm Thiên Nguyên, Lữ thị còn có Du thị thì đều nhớ rõ. Quả thật Thẩm Thiên Nguyên hơi không dám tin vào mắt mình, sững sờ nhìn phụ nhân nằm trên giường. Lữ thị cũng hơi ngẩn ra. Du thị nhịn không được ôi chao một tiếng, nhìn về phía Mẫu Đơn: “Mẫu Đơn, người này là ai? Dáng vẻ giống quá, thật sự quá giống!”

Thẩm Phương Lan ở bên cạnh không nhịn được ngẩng đầu hỏi Du thị: “Mẫu thân, giống ai ạ?”

Du thị cười nói: “Giống tam thẩm thẩm của con.”

Phương Lan nhịn không được trợn tròn mắt.

Thẩm Thiên Nguyên bước lên một bước nắm lấy tay Mẫu Đơn. Mẫu Đơn cũng cảm nhận được đôi tay của phụ thân đang run rẩy. Nàng nghe phụ thân nàng kích động hỏi: “Mẫu Đơn, đây … đây là chuyện gì vậy?”

Mẫu Đơn nhìn phụ nhân đang nằm tren giường: “Lúc nãy ở bên ngoài thấy thẩm này té xỉu. Con và PHương Lan liền đỡ bà ấy vào đây. Phụ thân, phụ thân đi hỏi Trì đại ca xem trên thuyền có đại phu không, tốt nhất là tìm đại phu tới xem xem.”

Thẩm Thiên Nguyên cũng không nhiều lời, lập tức sải bước ra ngoài tìm Trì Ninh Bái. Mẫu Đơn thầm thở dài, từ khi mẫu thân vì khó sinh A Hoán mà mất, phụ thân vẫn chưa từng nghĩ tới tái giá, một là sợ bọn họ tủi thân, hơn nữa tình cảm đối với mẫu thân còn sâu đậm, thoáng cái đã mười mấy năm rồi. Lần này phụ thân nhìn thấy phụ nhân có dáng vẻ giống mẫu thân như vậy cũng không biết tới cùng sẽ như thế nào. Nàng chỉ mong phụ nhân này là người tốt, có lẽ…

Thẩm Phương Lan và Thẩm Nhạn Dung đều không nhớ rõ dung mạo của tam thẩm thẩm, nghe Du thị nói như vậy đều nhịn không được nhìn phụ nhân kia mấy cái. Lữ thị ở một bên nói: “Được rồi, chúng ta đều ra ngoài thôi. Ở đây có lão tam và Mẫu Đơn là được rồi. Các người ở trong phòng sắp không có chỗ đi đứng luôn rồi.”

Lúc này mấy người mới ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Mẫu Đơn và phụ nhân ôm bụng đau không thôi ở trên giường.

Không bao lâu Thẩm Hoán liền chạy về, thở hổn hển mấy hơi nhìn phụ nhân ở trên giường, lại ngẩng đầu hỏi Mẫu Đơn, nhỏ giọng hỏi: “Tỷ tỷ, dáng vẻ thẩm này thật sự rất giống mẫu thân sao?”

Lúc Thẩm mẫu qua đời Mẫu Đơn chỉ mới hơn ba tuổi. Chỉ là sống lại một đời, ngược lại càng khiến nàng nhớ rõ dáng vẻ của mẫu thân, nghe vậy không khỏi gật gật đầu: “Quả thật có bảy tám phần giống mẫu thân.”

Sắc mặt Thẩm Hoán phức tạp nhìn phụ nhân nằm trên giường. Tâm trạng rối như to vò. Mẫu thân vì sinh khó lúc sinh đệ ấy nên mới mất, từ nhỏ đệ ấy chưa gặp qua mẫu thân, càng không được hưởng qua tình thương của mẹ. Bây giờ bỗng dưng nghe nói tới chuyện này, cảm xúc trong lòng không cần nghĩ cũng biết. Im lặng hồi lâu, đệ ấy nhìn dáng vẻ phụ nhân dường như không thoải mái lại nhịn không được hỏi: "Tỷ tỷ, thẩm này sao vậy?”

Tâm trạng Mẫu Đơn cũng rất phức tạp, nghe vậy, lắc lắc đầu: “Không biết nữa, chỉ e là sức khoẻ không được tốt cho lắm.” Đang nói thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã, sau đó là Thẩm Thiên Nguyên đẩy cửa bước vào, theo sau là Trì Ninh Bái và một nam tử trung niên.

Vừa vào, Thẩm Thiên Nguyên chẳng quan tâm điều gì khác, nhường chỗ hướng về phía nam tử trung niên nói: “Đại phu, ông mau xem xem. Phụ nhân này bị sao vậy?”

Nam tử trung niên bước lên bắt mạch cho phụ nhân rồi nói: “Không có gì đáng ngại, chẳng qua là chút bệnh vặt, e rằng đường ruột của vị phụ nhân này không tốt, thường xuyên bị đau. Các ngươi rót ly nước ấm đút cho bà ấy, nếu có thể thì nấu một ít cháo trắng đút cho bà ấy thì càng tốt hơn.”

Sau khi đại phu rời khỏi, Thẩm Thiên Nguyên đi tìm nước ấm. Lúc này Mẫu Đơn mới biết được lai lịch của vị phụ nhân này từ miệng Trì Ninh Bái, chỉ biết rằng phụ nhân này lên thuyền từ huyện Khai Bình. Sau khi thuyền tới Lâm Hoài thì đổi thuyền qua thuyền của bọn họ, cũng không biết rốt cuộc phụ nhân này muốn đi đâu, cả đường phụ nhân này chỉ đi một mình, cũng không thấy người thân bạn bè nào ở bên cạnh.

Mẫu Đơn gật gật đầu. Lúc này Trì Ninh Bái mới ra ngoài bận rộn công việc. Trong phòng chỉ còn lại Mẫu Đơn và Thẩm Hoán. Thẩm Thiên Nguyên quay trở lại rất nhanh, trên tay bưng một chén nước ấm. Mẫu Đơn đỡ phụ nhân đó dậy, đút hết chén nước cho bà ấy.

Phụ nhân uống xong nước ấm, cong người nằm ở trên giường hơn nửa canh giờ mới từ từ hồi phục. Khi phụ nhân này tỉnh lại, bà ấy lập tức xuống giường, khom người hành lễ với Mẫu Đơn, dịu dàng nói: “Đa tạ các vị đã giúp đỡ, dân phụ cảm kích vô cùng.”

Thẩm Thiên Nguyên hơi băn khoăn không yên, vội nói: “Sức khoẻ ngươi không tốt, mau ngồi xuống rồi nói.”

Phụ nhân đó khẽ lắc đầu: “Ta đã không còn gì đáng ngại nên không làm phiền các vị nữa.”

Nhìn thấy sự mất mát của Thẩm Thiên Nguyên, Mẫu Đơn cười nói: “Thẩm à, thẩm sao vậy? sức khoẻ không tốt cũng không có người thân ở bên cạnh, nếu như giống lúc nãy thì thật nguy hiểm biết bao.”

Phụ nhân kia hơi xấu hổ cười cười, nhìn nhìn Mẫu Đơn, sắc mặt rất dịu dàng: “Ta… ta đang về nhà phu quân, cho nên cả đường chỉ có một mình ta. Lúc nãy thật sự rất cám ơn cô nương.”

Mẫu Đơn kéo phụ nhân kia ngồi xuống, lại nhìn Thẩm Thiên Nguyên đang hơi trơ ra nói: “Phụ thân, phụ thân hãy ra ngoài hỏi xem Trì đại ca có thể tìm một chén cháo trắng ở trên thuyền không. Sức khoẻ của thẩm vẫn chưa hồi phục, nên uống một ít cháo trắng mới tốt.”

Phụ nhân vội nói: “Cô nương, không cần đâu…” Nhưng Thẩm Thiên Nguyên đã vội vàng ra ngoài rồi.

Mẫu Đơn lại ra hiệu cho Thẩm Hoán. Thẩm Hoán rất thông minh, lâp tức hiểu ý của tỷ tỷ, đi ra cửa theo Thẩm Thiên Nguyên ra ngoài. Lúc này Mẫu Đơn mới cười nói: “Thẩm à, không sao đâu, cứ để bọn họ bận rộn đi. Nếu chúng ta có thể gặp nhau ở trên thuyền thì cũng coi như là có duyên đi. Đúng rồi, nhà phu quân của thẩm ở đâu vậy?”

Dường như phụ nhân cũng rất thích Mẫu Đơn, cũng không giấu giếm, chỉ là nụ cười có chút cô đơn: “Nhà phu quân ta ở Bình Lăng.”

Trong lòng Mẫu Đơn nảy lên, không ngờ phụ nhân này cũng đi Bình Lăng, vội nói: “Vậy nguyên quán của thẩm của ở đâu vậy?”

Sắc mặt phụ nhân hơi đau khổ, chỉ có điều vẫn cười nói: “Ta là người huyện Khai Bình.” Khai Bình, cũng là một huyện thuộc trấn Lương Châu, cách Lâm Hoài cũng chỉ năm sáu trấn, nàng lại nhịn không được hỏi: “Thẩm à, vậy trong nhà thẩm có huynh đệ tỷ muội gì không?”

Trong lòng phụ nhân cũng cảm thấy kỳ lạ, chỉ là cũng không giấu giếm: “Không có, trong nhà cũng chỉ có song thân tuổi tác đã cao và ta thôi...”

Mẫu Đơn càng ngày càng nghi ngờ. Nếu lúc trước thật sự là Miêu lão phu nhân bỏ rơi di nương, vậy rốt cuộc là bán cho người môi giới hay là trực tiếp đem bỏ, chẳng lẽ người trước mắt dung mạo có bảy tám phần giống mẫu thân này thật sự không phải di mẫu của mình sao? Nhưng cũng chưa hẳn, quá giống rồi.

Mẫu Đơn cũng không hỏi gì nhiều nữa. Không bao lâu Thẩm Thiên Nguyên thật sự bưng một chén cháo vào. Ông dường như có chút vội vàng, vừa đưa cháo cho Mẫu Đơn xong liền ra ngoài. Tới khi phụ nhân này uống xong chén cháo liền nói cảm ơn với Mẫu Đơn rồi mới rời khỏi.

Phụ nhân vừa đi, Thẩm Thiên Nguyên liền tiến vào, hơi ngại ngùng nhìn Mẫu Đơn. Phụ thân cũng biết mẫu thân có một thứ muội ruột. Năm đó mẫu thân cũng thường lải nhải bên tai phụ thân, nói rằng rất nhớ người muội muội này, cũng không biết muội ấy sống như thế nào. Mẫu Đơn biết phụ thân cũng hoài nghi phụ nhân này có phải là muội muội mà mẫu thân năm đó thất lạc, không khỏi nói: "Phụ thân, không rõ lắm, vị thẩm này nói là người huyện Khai Bình, đi về nhà phu quân ở Bình Lăng. Trong nhà chỉ có song thân tuổi tác đã cao, cũng không biết rốt cuộc có phải…”

Thẩm Thiên Nguyên không nói gì nữa, hơi thở dài.

Phụ nhân kia và bọn họ đi cùng một chiếc thuyền. Sau đó mấy ngày Mẫu Đơn cũng gặp qua phụ nhân kia mấy lần trên boong thuyền. Mỗi lần phụ nhân kia đều mỉm cười với nàng, nhẹ gật đầu, nhưng cũng không chủ động tìm họ tán gẫu. Lúc Mẫu Đơn không có việc gì thì đều quan sát phụ nhân kia. Hoàn cảnh của phụ nhân này chắc hẳn không giàu có gì, ăn mặc có chút cũ kỹ, thân hình cực kì gầy yếu.

Tới khi xuống thuyền ở huyện Cẩm Bình rồi chuyển sang đi đường bộ tới Bình Lăng. Lần này Thẩm gia không mang theo bao nhiêu đồ đạc, chỉ có một chút quần áo tuỳ thân và thực phẩm. Người của Thẩm gia đã tìm xong được xe ngựa rất nhanh, định một canh giờ sau sẽ khởi hành, lại sợ thực phẩm trên đường không đủ nên sai bọn nha hoàn đi mua thêm màn thầu và bánh bao mang theo.

Mẫu Đơn đang nhìn ngó xung quanh, đột nhiên nghe thấy tiếng cầu xin khổ sở của phụ nhân ở chỗ cho thuê xe bên kia: “Vị đại thúc này, xin ông chở ta đi một đoạn được không. Trên người ta chỉ còn lại cây trâm bạc này thôi. Nếu ông chê không đủ thì khi tới Bình Lăng ta trả thêm cho ông nữa được không?”

Mẫu Đơn đi qua, vừa nhìn thì thấy vị phụ nhân trên thuyền đang khổ sở cầu xin một phu xe, trên tay đang cầm một cây trâm bạc. Phu xe đó đang ước lượng cây trâm bạc, cau mày nói: “Đại muội tử, cây trâm này của muội rỗng ruột mà, chẳng đáng mấy đồng đâu.”

Phụ nhân kia sắp khóc tới nơi, sắc mặt cũng hơi tái: “Đại thúc, xin ông hãy thương tình chở ta một đoạn. Khi tới Bình Lăng rồi bất kể ra sao ta đều sẽ gom hết ngân lượng còn lại cho ông được không?”

Hết chương 84.
Bình Luận (0)
Comment