Lê Diệp Anh ngơ ngác nhìn nam nhân cao lớn vẫn luôn vì hắn che mưa chắn gió, tưởng chừng như dù trời có sập xuống thì cũng sẽ có đối phương chống, lúc này lại chật vật bất kham bị một cây đại thụ đè nửa người, trên mặt dính đầy tro bụi, hai tay chống xuống đất cố đem đứa nhỏ trong lòng ngực bảo hộ gắt gao.
Nửa người đều đau tới khó thở, nhưng Sa Dực vẫn nhịn xuống kêu gào, vội vàng kiểm tra Sa Luân. Thấy đứa nhỏ không có bị thương mới thở phào một hơi, sức lực dường như cũng đi theo trôi mất. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu bạn của mình, thanh âm như giấy nhám chà xát không rõ nói "Ngươi tìm người đến giúp ta một chút."
Thân đại thụ to lớn ước chừng bốn năm người trưởng thành mới ôm hết một vòng, nếu không phải bản thân là dị tộc, sức chịu đựng vượt qua nhân loại thì Sa Dực đã sớm bị đè chết, nội tạng đều dập nát. Bất quá tình huống cũng không tốt hơn bao nhiêu, dù sao thì dị tộc cũng không phải làm bằng sắt thép.
"Đúng, đúng rồi, ta lập......" Lê Diệp Anh theo thói quen đáp lại, nhưng nói tới một nửa thì sắc mặt đã xanh mét bất giác nhìn một chỗ gần đó.
Cách Sa Dực không xa nằm một cái xác chết. Chết một cách cực kỳ thảm thiết. Một đầu tóc ngắn rối xù như ổ quạ, quần áo rách nát, phần bụng lõm vào một khối to, nội tạng đều bị kéo ra ngoài, rơi rớt đầy đất, tay chân thì bày ra tư thế vặn vẹo mà người thường không thể làm được. Nếu như lật qua xác chết thì sẽ biết người này cũng không phải ai xa lạ, chính là kẻ lẽ ra nên bị bắt trói chờ trị tội Lê Tuấn.
Một cổ ghê tởm trào lên cổ họng, Lê Diệp Anh lập tức thu hồi mắt, không ngừng nôn mửa, như thể muốn đem ruột gan đều phun ra.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn gần gũi tiếp xúc với xác chết, lại còn chết một cách khủng bố như vậy, thế nên hiệu quả đánh sâu vào cũng lớn hơn bình thường.
Sa Dực lập tức trở nên sốt ruột. Hắn tưởng Lê Diệp Anh sinh bệnh hoặc là bị nội thương, muốn tới gần để kiểm tra tình huống, muốn đem người mau chóng ôm tới chỗ Phó Quân chữa trị, bất quá thân thể lại không thể nhúc nhích, chỉ có thể nôn nóng dò hỏi, nhưng mà Lê Diệp Anh dường như không nghe vào tai, không hề đáp lại một chữ, chỉ biết co rúm một chỗ không ngừng phát run.
Trong khi Sa Dực hoàn toàn không quản bản thân đang ở tình huống nguy cấp có nguy hiểm tới tính mạng, một mặt chỉ biết lo lắng Lê Diệp Anh thì Lê Diệp Anh lại đang thất thần, hoặc là nói lâm vào cực độ khủng hoảng.
Hắn là người tận mắt nhìn thấy Lê Tuấn lén cởi trói bỏ trốn, Sa Dực vội bảo phải đuổi theo bắt lại, nhưng mà đợi hắn đuổi tới nơi thì Lê Tuấn đã chết, còn chết vì bị cắn rớt một miếng thịt lớn.
Nghĩ tới Sa Dực đi bắt người lại ôm theo Sa Luân, nghĩ tới Sa Dực từng cầu hắn cứu Sa Luân giống như Ngụy Nhã cắt thịt lần đó, nhưng hắn sợ đau lại cũng không có can đảm, ngày thường chỉ cần trầy da một chút, bị phóng xạ ăn mòn một chút cũng đủ làm hắn thấy đau tới muốn chết không muốn sống, huống chi là cắt xuống một khối thịt. Vì vậy nên hắn từ chối.
Hắn không phải không muốn cứu Sa Luân, thật sự! Hắn chỉ là không có năng lực thôi! Nếu hắn giống như Ngụy Nhã, không đúng, nếu Sa Dực chịu cầu Ngụy Nhã thì mọi chuyện đã được giải quyết rồi!
Nhưng mặc dù Lê Tuấn có tội thì Sa Dực cũng không thể giết người lấy thịt cứu Sa Luân như vậy a!
Đó chính là sống sờ sờ người a!
Lê Diệp Anh nhận định chính là Sa Dực nóng vội muốn cắt thịt cứu Sa Luân, nhưng Lê Tuấn lại không đồng ý, vậy nên hắn dùng bạo lực đàn áp, sau đó giết người thủ tiêu.
Trước mặt hắn chính là tội phạm giết người.
"Lê Diệp Anh?" Phi Quang cùng những người khác được phân tới tìm kiếm người sống sót trong rừng, hắn nhìn thấy bóng lưng run rẩy của Lê Diệp Anh còn tưởng rằng người bị thương nên vội chạy tới, đến gần lại thấy ngoại trừ quần áo dính chút tro bụi thì một vết trầy da cũng không có. Trái lại là Sa Dực tình huống thập phần không xong, nhưng từ xa chỉ nghe được hắn sốt ruột hỏi thăm Lê Diệp Anh.
"Sa Dực, ngươi chờ..." Phi Quang vừa định quay đầu hô đám người phía sau chạy nhanh lại đây phụ một tay thì Lê Diệp Anh đột nhiên nhảy dựng lên núp sau lưng Phi Quang, hoảng sợ như đối diện chính là quái vật ăn thịt người, ngón tay chỉ về phía Sa Dực, thanh âm run run lại vẫn cố lớn tiếng để tăng thêm dũng khí nói "Hắn giết người! Hắn giết Lê Tuấn!"
Những người xung quanh vừa vặn đều nghe thấy, dĩ nhiên không ngoại trừ người bị chỉ đích danh là Sa Dực.
Phi Quang nghe vậy sững sờ, hắn cứng đờ nhìn xác chết bị xem nhẹ bên cạnh. Một nửa nghĩ quả báo tới thật mau, một nửa lại đau tới chết lặng, bởi vì nếu không có cảm tình thì đã không kết làm bầu bạn, vậy nên nhìn người từng chung sống nhiều năm nói chết liền chết, tâm tình phức tạp có thể nghĩ.
Thấy Phi Quang im lặng không đáp, Lê Diệp Anh lại tưởng hắn không tin, nói "Ta tận mắt nhìn thấy. Sa Dực vì muốn cứu Sa Luân nên giết người diệt khẩu a."
Dường như đâm một dao không đủ, Lê Diệp Anh trong lúc phát hoảng lại đâm Sa Dực đến thương tích đầy mình. Hắn cũng không hề nghĩ tới là ai vì bảo hộ hắn mà rơi vào tình huống nguy hiểm hiện tại. Nếu không phải Lê Diệp Anh cứ đứng một chỗ phát ngốc, Sa Dực cũng sẽ không vì đẩy hắn ra mà không kịp trốn thoát, bị đại thụ đè ép tới máu thịt hỗn độn.
Sa Dực không đi quản những người khác đang dùng ánh mắt cảnh giác nhìn hắn, hắn chỉ khiếp sợ nhìn Lê Diệp Anh, nghe người hắn sủng ái che chở như bảo bối nhiều năm tàn nhẫn đem tội danh giết người đè lên đầu hắn.
Tín nhiệm rẻ mạt đến thế sao? Hắn là người ích kỷ, ác độc tới mức bất chấp thủ đoạn?
Không đúng, cho dù hắn có giết Lê Tuấn để cứu Sa Luân thì thân là người một nhà, Lê Diệp Anh không phải nên đứng về phía hắn sao? Sa Luân là ấu tể của hai người bọn họ!
Vì một kẻ đáng chết mà đem người nhà đẩy ra ngoài, bất chấp thực hư, cũng không hỏi lý do đã vội vàng nhận định.
Tâm thật lạnh thật lạnh, Sa Dực như thể phải dùng hết sức lực toàn thân mới nói được một câu "Hắn chạy trốn, bị thú biến dị cắn chết."
Kết quả kiểm tra cho thấy vết thương trên người Lê Tuấn thật là do thú biến dị gây ra, tuy nhiên lại không giải quyết được vấn đề, bởi vì Vu Xuyên đúng lúc tỏ ra hoài nghi nói "Ai biết có phải là hắn chưa kịp thủ tiêu thì thú biến dị đã theo mùi máu tươi tới, vừa vặn thay hắn xoá sạch chứng cứ hay không? Dù sao thì lúc đó cũng chỉ có một nhà bọn họ ở đây!"
Mạt thế không thiếu người chết, nhưng giết người ăn thịt thì lại khác.
Sự tình không phức tạp rồi lại cũng không đơn giản, tuy chỉ cần đợi xem Sa Luân có hồi phục hay không thì sẽ biết Sa Dực nói thật hay giả, nhưng nó cũng đồng nghĩa với việc Sa Luân nhất định phải chết!
Hạt giống nghi ngờ đã gieo, dù Sa Dực phía sau có tìm ra cách khác cứu được Sa Luân thì mọi người đều sẽ nhận định hắn là tội phạm, là dùng mạng đổi mạng, là kẻ thù của toàn bộ nhân loại, là tội nhân vi phạm hiệp ước.
Tuy nhân phẩm của Sa Dực mọi người đều biết, nhưng bi kịch chính là bầu bạn của hắn đã tự miệng nhận định hắn là hung thủ giết người. Lê Diệp Anh trong mắt người khác là tên ngốc thích làm việc thiện không cầu hồi báo, ngây thơ tới mức ngu xuẩn, gan thì lại bé, một người như vậy không lý nào lại vô duyên vô cớ bịa chuyện đi hãm hại trụ cột duy nhất của bản thân được.
Tự tay hủy diệt người bảo hộ hắn, tấm tắc, cũng chỉ có kẻ ngu xuẩn như Lê Diệp Anh mới làm.
Có vài người đáng tiếc thay cho Sa Dực, vô hạn sủng ái lâu như vậy, kết cục lại bị cắm sau lưng một dao.
Tiểu bạch thỏ ở mạt thế thì nên nhốt ở trong lồng để dưỡng, bởi vì ngây ngốc như thế khi thả ra ngoài cũng chỉ biết nhảy nhót tìm đường chết, còn nhảy đến vui sướng vô cùng.
Không hề phí sức lực Vu Xuyên đã xử lý xong Sa Dực. Ngay từ đầu hắn sở dĩ dùng Niệm Y khai đao không phải là vì Niệm Y có uy hiếp hơn Sa Dực, mà là vì bên cạnh Sa Dực có Lê Diệp Anh. Không cần hắn ra tay, hai tên ngu xuẩn đó cũng sẽ nắm tay nhau tìm đường chết. Xem, hắn đoán không có sai.
Trong căn cứ, từ trước đến nay có thể chân chính uy hiếp đến Vu Xuyên hắn cũng chỉ có La Hải cùng Thiên Ân. Người trước vừa có thực lực lại có dã tâm không nhỏ, người sau lại tràn ngập bí ẩn, nhìn không thấu.
"Hắn còn chưa chết phải không?" Vu Xuyên như thể thuận miệng hỏi, nhưng ngữ khí lại thập phần khẳng định.
"Hừ, Niệm Y đúng là phế vật, xử lý một tên què cũng không xong, muốn hắn có gì dùng!" Bách Thụy tràn đầy ghét bỏ nói, theo sau cười lạnh tiếp chuyện "Bất quá hắn bảo một chân của tên kia sắp phế rồi. Nói không chừng chúng ta còn chưa ra tay thì cũng đã chết mất xác. Không thể đi đường, thuyền cũng không còn, cũng chỉ có nước ngồi chờ chết."
Niệm Y vì muốn sinh hoạt trở lại như trước, thế nên chủ động muốn cùng Vu Xuyên hợp tác, hoặc nói đúng hơn là cầu xin làm tiểu tùy tùng cho đối phương. Hắn tìm tới Thiên Ân là có mục đích, nếu Thiên Ân đồng ý hợp tác với hắn trừ khử đám Vu Xuyên, vậy thì không còn gì tốt hơn. Nhưng nếu bị từ chối, vậy thì cũng không thể trách hắn nhẫn tâm đầu nhập Vu Xuyên, diệt trừ đối phương.
Xét đến cùng, ngày đó nếu Thiên Ân chịu lên tiếng bảo hộ hắn cùng Phó Quân thì bọn họ cũng sẽ không bị Vu Xuyên đẩy đến bước đường này.
Thế nên không thể trách hắn phản bội a. Bởi vì Thiên Ân cùng Ngụy Nhã mới là kẻ phản bội trước, hắn cũng chỉ là bị dồn vào đường cùng mà thôi.
Niệm Y một chút cũng không nghĩ tới, là ai phản bội ai, là ai trơ mắt nhìn bằng hữu bị gây khó dễ cũng không muốn đứng ra nói một câu trước.
Bởi vì nhiệm vụ thất bại, khiến Bách Thụy nổi giận, chỗ cánh tay bị thương bị hắn tàn nhẫn dẫm đạp dẫn tới miệng vết thương lại vỡ ra, đau tới mức khiến Niệm Y đổ mồ hôi đầy đầu, mặt mũi đều trắng tới dọa người.
Cũng không biết là bị cái gì kích thích, Niệm Y cũng không có băng bó vết thương trước tiên, mà là cứ vậy đi tìm Phó Quân.
Hắn chỉ thấy Phó Quân đang bận rộn chữa trị cho những nhân loại khác, nhiệt tình cùng kiên nhẫn mười phần, như là muốn chứng minh bản thân thực sự hữu dụng. Bất quá, Phó Quân vì thế mà cũng chưa phát hiện bầu bạn mất tích, thậm chí còn suýt chút mất mạng.
Thật vất vả chặn được người, cố tình cho đối phương nhìn thấy vết thương, lại chỉ đổi lấy ánh mắt nghi hoặc, thế nên Niệm Y chỉ đành phải trực tiếp nói "Ta bị thương."
Phó Quân một ngày này, đối với động đất hoảng sợ, bị Gia Ngọc Vy không ngừng chèn ép lại gây khó dễ, cộng thêm bận rộn cứu chữa những người khác khiến tâm tình của hắn thật kém cỏi, nghe vậy giống như bị kíp nổ, bùm bùm trút giận "Ta lại không bị mù! Ngươi không nhìn thấy ta đang bận rộn à?! Đã không nhanh chân đến phụ, còn đứng đây hỏi ngu ngốc cái gì?!"
~Tiểu kịch trường~
Ngụy Nhã: "A, lão công lão công, có kịch bản mới!"
Thiên Ân: "Không có chúng ta."
Ngụy Nhã: "Ân, không liên quan tới chúng ta, vẫn là tiếp tục đi nghỉ phép đi~!!!"
Tác giả: "Không! Các ngươi không thể!!!"
~Tác giả có lời muốn nói~
Oa, ta nói ta đã viết 2 chương liên tiếp từ mấy tháng trước rồi thì mọi người có tin không? Nhưng mà thật vậy đó!!! 1 chương nhưng ta lại viết tới chục bản nháp, mỗi bản đi hướng khác nhau luôn. Vậy nên vấn đề lại xảy ra, chính là không biết nên đăng bản nào...... (。┰ω┰。)
À, quên mất, ta mới viết lại văn án nha! Tình hình là ta không giỏi vụ viết văn án lắm, nên chắp vá chắp vá đi... Thật ra thì ta thấy cũng không tệ lắm! *tự luyến_ing*╰(▔∀▔)╯
Mong các nàng ủng hộ, donate cho ta nhé:
[Ví MoMo] https://me.momo.vn/nhishiki
[PlayerDuo] https://playerduo.com/nhishiki
Cảm tạ TuThiMinhAnh, LanhDa, DoNgocYenVy, quyen0212 đã donate ủng hộ ta nga~ ( ˘ ³˘)