Mau Tới Làm Bài - Tiểu Ngô Quân

Chương 16

Tống Mãn cảm thấy cực kỳ khó chịu, thực sự rất khó chịu.

Cô chỉ muốn trong thời gian ngắn nhất tránh xa hai từ "tiểu ma tiên" và "táo bón".

Những từ đó như là ác mộng, gợi lên lịch sử đen tối mà cô không muốn nhớ lại.

"Tống Mãn?"

Sở Phùng Thu gọi cô một lần nữa khi không thấy cô trả lời.

Sở Phùng Thu thực sự lo lắng rằng Tống Mãn có thể đang đau bụng.

"Tôi không sao."

Tống Mãn đáp lại một cách yếu ớt.

Cô đã nói câu "Tôi ổn" quá nhiều lần rồi, đến mức mệt mỏi.

"Thật sự không sao chứ?"

Sở Phùng Thu nghe thấy giọng Tống Mãn không còn nguyên khí như lúc trước, liền tiến lại gần cửa để nghe rõ hơn.

Cánh cửa bất ngờ mở ra, khiến Sở Phùng Thu không kịp dừng lại và ngã vào người Tống Mãn. Tống Mãn nhanh chóng ôm lấy eo cô để giữ thăng bằng.

"Làm gì mà giống kẻ trộm thế?"

Tống Mãn nhướng mày, nhìn người đang nhào vào lòng mình.

"Vừa rồi không nghe rõ cậu nói gì."

Sở Phùng Thu đỡ lấy vai Tống Mãn, cố gắng giữ vẻ tự nhiên khi buông tay ra.

Cảm giác từ tay Tống Mãn ôm eo mình giống như hai luồng nhiệt nóng bỏng lan tỏa khắp cơ thể. Dù trong phòng Tống Mãn không khí rất lạnh, cô vẫn cảm nhận được sự khô nóng ấy lan khắp cơ thể trong nháy mắt, và khi Tống Mãn buông tay, cảm giác ấy cũng biến mất như chưa từng tồn tại.

"Không có gì đâu, tôi chỉ là đang chơi game nên hơi căng thẳng thôi."

Không đập vỡ điện thoại đã là một sự nhượng bộ lớn của Tống Mãn.

Cô vốn là người nóng tính, từng có lần vì mất liên tiếp hơn hai mươi viên đá quý mà cô đã đập nát một chiếc điện thoại.

Dù cô không thiếu tiền để mua một chiếc điện thoại mới, nhưng cũng không cần phải lãng phí như vậy. Tống Mãn luôn cố gắng kiềm chế bản thân.

Lần trước khi Tống Thanh Lan thấy chiếc điện thoại bị đập nát, cô đã uy hiếp rằng nếu Tống Mãn còn tiếp tục làm hỏng đồ, cô sẽ bắt mua chiếc 8848, điều mà Tống Mãn cực kỳ ghét.

"Cậu đang chơi trò gì vậy?"

Sở Phùng Thu tò mò hỏi.

"Cậu có chơi trò chơi không?"

"Loại game trí tuệ có tính không?"

Sở Phùng Thu hơi ngập ngừng.

"Tôi không nghĩ vậy."

"Thế... Kể tên xem?"

"Tôi còn chơi đấu địa chủ đấy."

Tống Mãn vỗ vai Sở Phùng Thu và lắc đầu.

Mặc dù không phải học bá nào cũng không chơi game, nhưng phần lớn những học sinh chăm chỉ vẫn không đụng đến trò chơi điện tử.

"Tỷ tỷ sẽ dạy cậu, muốn học không?"

Sở Phùng Thu không ngại trả lời một cách nghiêm túc vào lúc này, cô chỉ gật đầu.

Tống Mãn đóng cửa phòng lại và kéo Sở Phùng Thu ngồi xuống giường.

"Tôi sẽ giúp cậu tải về trước, nhưng trò này chiếm khá nhiều dung lượng, khoảng một hai GB, sau đó tôi sẽ giải thích cách chơi."

Khi nói về game, mắt Tống Mãn sáng lên, cả người toát ra sức sống.

Cô trông thật rạng rỡ và quyến rũ, làm Sở Phùng Thu cảm thấy hơi choáng váng.

"Trò này là một trò MOBA phòng thủ tháp, có ba đường: trên, giữa và dưới. Các vai trò gồm có sát thủ, xạ thủ, pháp sư, hỗ trợ, chiến sĩ..."

Tống Mãn bắt đầu giải thích lý thuyết trò chơi và cách phân bố vai trò, Sở Phùng Thu nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu.

"Nói xong về vai trò, giờ chúng ta nói về rune, tức là những thuộc tính thêm vào khi bắt đầu trò chơi. Cậu cần tích lũy chúng, hoặc nạp tiền để mua, đợi lát nữa tôi sẽ giúp cậu cài đặt hai bộ rune."

"Mỗi anh hùng khi vào trận cần lựa chọn trang bị phù hợp theo tình huống, tôi sẽ hướng dẫn cậu khi chơi, cậu cũng có thể đọc hướng dẫn trên màn hình, không khó hiểu lắm."

Sở Phùng Thu gật đầu như gà mổ thóc, biểu thị rằng mình đã hiểu.

"Cậu hãy bắt đầu từ vị trí hỗ trợ, thường thì hỗ trợ không yêu cầu kỹ năng cao, nhưng cũng tùy thuộc vào loại hình. Ý thức quan trọng hơn kỹ thuật, tôi sẽ chơi sát thủ, cậu chỉ cần theo sau bảo vệ tôi."

"Được."

Sở Phùng Thu nhớ kỹ điều đó.

Khi chơi game, việc thêm bạn bè là cần thiết, vì thế Sở Phùng Thu đã trao đổi thông tin liên lạc với Tống Mãn.

Khi trận đấu bắt đầu, Tống Mãn rất hào hứng, cô giúp Sở Phùng Thu chọn anh hùng mới, cài đặt rune và mua nhiều anh hùng khác, sau đó trả lại điện thoại cho cô.

"Nhớ theo sát tôi nhé."

Sở Phùng Thu gật đầu, bắt đầu tham gia vào trận chiến.

Trước khi trận đấu bắt đầu, Sở Phùng Thu đã đọc kỹ mô tả kỹ năng của từng anh hùng, ghi nhớ từng chi tiết, thậm chí còn lập một công thức toán học trong đầu, rất cẩn thận.

Khi trận đấu bắt đầu, Sở Phùng Thu tuân theo lời Tống Mãn, không rời khỏi cô một bước.

Cô bảo vệ Tống Mãn rất tận tâm, giống như đang thực hiện một sứ mệnh quan trọng, phát huy tinh thần xả thân đến cực điểm.

Tống Mãn cảm động muốn rơi lệ.

"Dù trước đây mối quan hệ giữa chúng ta có là gì, sau trận này, chúng ta là chị em!"

Một đồng đội tuyệt vời như vậy, đúng là thiên đường cho những ai chơi vị trí rừng!

Sở Phùng Thu mặt không biến sắc, chỉ gật đầu.

"Cậu đã từng chơi trò này chưa?"

Tống Mãn ngạc nhiên khi thấy Sở Phùng Thu thực hiện một thao tác xuất sắc, khiến đối thủ bị hạ gục.

Phải biết rằng, người mới thường không có kỹ năng và ý thức tốt như vậy, trừ khi có thiên phú đặc biệt.

Hơn nữa, tốc độ tay của Sở Phùng Thu rất nhanh, có thể nhanh chóng rút lui khi bị đám đông vây quanh.

"Chưa từng chơi."

"Chị em tương lai đầy hứa hẹn, tốc độ tay của cậu rất nhanh, dù chưa bằng tôi."

Tống Mãn tự hào rằng cô là người có tốc độ tay nhanh nhất trong trò chơi.

"Trước đây mình đã luyện tốc độ tay."

Dù không cần thiết, nhưng Sở Phùng Thu vẫn thường rèn luyện ngón tay linh hoạt để làm bài tập.

"Tuyệt vời, tôi thích những đồng đội có kỹ năng và ý thức như cậu."

Nhưng ngay sau đó, đồng đội của Sở Phùng Thu đã bắt đầu chửi bới.

Dù Sở Phùng Thu là người mới, nhưng Tống Mãn có cấp bậc khá cao, tổng hợp lại thì đối thủ cũng không kém. Vì không có ai bảo vệ, xạ thủ bên phe Tống Mãn đã bị đối thủ tiêu diệt. Tuy nhiên, Sở Phùng Thu không quan tâm đến việc bảo vệ xạ thủ, chỉ tập trung vào việc bắt người và bảo vệ Tống Mãn, khiến xạ thủ tức giận mắng chửi.

Lời mắng chửi rất khó nghe, khiến Tống Mãn tức giận, nhưng Sở Phùng Thu chỉ bình tĩnh chặn tin nhắn.

"Hắn dám mắng cậu."

Tống Mãn đứng trong căn cứ, bắt đầu phản công.

Sở Phùng Thu gỡ chặn tin nhắn, thấy Tống Mãn đang bảo vệ mình.

"Hắn còn gọi cậu là "đồng rách" [rank đồng =)))], đúng là không biết mình là ai."

Tống Mãn không chỉ mắng, mà còn dẫn địch thủ đến gần xạ thủ để trả thù.

Xạ thủ đứng trong căn cứ tức giận đến mức bỏ máy và chửi rủa.

"Hắn không làm gì càng tốt, lát nữa tôi sẽ báo cáo, sau này thấy loại người này, chỉ cần báo cáo là xong."

"Được."

Sở Phùng Thu im lặng suốt trận đấu, xạ thủ liền chuyển sang mắng Tống Mãn.

Sở Phùng Thu nhíu mày, hơi giận.

Lúc này, chỉ còn một chút nữa là đẩy xong trụ cuối, Sở Phùng Thu nhanh chóng đánh một câu, rồi phá hủy trụ.

【 Quỷ Cốc Tử 】: Cậu là đồ phế vật, không xứng nói chuyện với chúng ta!

Không hành động thì thôi, đã hành động thì phải kinh người.

"Ha ha ha, cậu thật giỏi."

Tống Mãn cười khi thấy Sở Phùng Thu mắng xong rồi phá hủy trụ, đối phương không còn cơ hội đáp lại, chắc chắn tức giận đến mức dậm chân.

"Hắn không nên mắng cậu."

Sở Phùng Thu nhìn thấy báo cáo đã thành công, nhún vai nói.

Tống Mãn nhìn khuôn mặt nghiêm túc mà xinh đẹp của Sở Phùng Thu, vỗ vai cô cười.

"Tiếp tục nào, tôi sẽ tặng cậu một đóa hoa, có thể tăng độ thân mật."

"Độ thân mật?"

"Đúng vậy, khi đạt 100 điểm thân mật, chúng ta có thể thiết lập quan hệ, để tôi xem nào, bạn thân, tri kỷ, bạn bè tốt, cậu muốn chọn cái nào?"

"Ừm..."

Sở Phùng Thu đang định chọn một trong ba, thì Tống Mãn lại nói tiếp.

"Chờ đã, còn có thể làm người yêu nữa, hay cậu chọn cái này đi, khi đủ độ thân mật, sẽ có dấu hiệu, vào trận sẽ hiện lên, để mọi người biết cậu là người của tôi, xem ai dám mắng cậu nữa."

Tống Mãn càng nghĩ càng thấy thú vị.

Trong suy nghĩ của Tống Mãn: Người hỗ trợ chuyên dụng cho cô chính là người của cô.

Chẳng có gì sai cả.

"Được thôi."

Sở Phùng Thu gật đầu, không hiểu sao lại có chút khẩn trương mà chạm vào ngón tay của mình.

Tống Mãn đã tích lũy được một đống hoa, sau khi tặng hết cho Sở Phùng Thu, độ thân mật đã đạt 700 điểm.

Khi vào trận, Sở Phùng Thu liền thấy biểu tượng trái tim nhỏ hiện lên biểu thị mối quan hệ tình lữ.

Trong khoảnh khắc, cô không hiểu vì sao lại cảm thấy một vị ngọt ngào lan tỏa trên đầu lưỡi.
Bình Luận (0)
Comment