"Trọng sinh?". Tĩnh Hạ quay đầu. "Ngươi đang nói về chuyện ma quỷ gì vậy?".
Lại thêm có một kẻ cho rằng ta đã chết.
Bà đây đã nói rằng bà đây vẫn còn sống.
Sao chẳng ai nghe chứ.
Trù ẻo ta vui lắm sao?
"Trưởng công chúa hẳn là biết ta đang nói gì mà, phải không?". Đây không phải câu hỏi, mà là khẳng định.
"Mạnh tiểu thư, hoang tưởng là một loại bệnh, mà cô......."
Dừng một chút, Tĩnh Hạ dùng vẻ mặt cùng ngữ khí đáng ăn đòn nói: "...... có bệnh đang nặng lắm, phải trị".
Mạnh Tâm tức giận.
Ta bệnh?
Nàng ta rõ ràng biết ta muốn hỏi gì còn giả ngây giả dại như vậy.
Đáng ghét!
Nội tâm của Mạnh Tâm bắt đầu vặn vẹo.
Từ khi trọng sinh đến nay, nàng ta chưa từng tức giận như vậy.
"Nếu Mạnh tiểu thư không còn gì muốn nói, ta đi trước".
Tĩnh Hạ làm bộ dáng định đi.
"Khoan đã".
Mạnh Tâm vội đi lên cầm tay cô rồi tự tát vào mặt mình, ngã xuống.
Đúng lúc đó Vương Minh Dạ đến gần.
Hắn thấy tình cảnh này liền vội vàng đi đến.
"Tâm nhi, nàng có sao không?". Vương Minh Dạ đỡ nàng lên, lo lắng hỏi.
"Không sao, ta chỉ trượt chân ngã thôi". Mạnh Tâm không ra vẻ uất ức, ngược lại vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nói.
Nhưng vết đỏ trên mặt nàng lại sưng lên.
"Vương Tĩnh Hạ". Vương Minh Dạ nổi giận, xuất ra khí thế áp bức "Bổn vương đã nói bao nhiêu lần, nàng là vương phi của bổn vương, ngươi không được vô lễ với nàng ấy, nhưng bây giờ ngươi lại dám đánh nàng".
Hắn bình thường không xen vào vì Mạnh Tâm hoàn toàn có thể tự giải quyết.
Nhưng bây giờ nàng ta (TH) lại dám động thủ với nàng (MT).
Tĩnh Hạ nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc.
Nam chính bình thường được viết là thông minh tuyệt đỉnh thế nào.
Có vậy mà cũng nhìn không ra.
Rõ ràng nàng ta chỉ cầm tay cô, rồi nàng tự lấy tay còn lại để đánh vào mặt mình.
Cô không tin nam chính không thấy.
"Ta đánh? Được thôi". Tĩnh Hạ nhướng mày, rồi đến đẩy Vương Minh Dạ ra.
Đi đến, tát một cái thật mạnh vào một bên mặt còn lại của Mạnh Tâm.
Mặt nàng ta in lên một dấu tay.
Mạnh Tâm sửng sốt, nàng ta lại dám đánh nàng?
Tĩnh Hạ đánh xong, thở một hơi.
Đã muốn đánh nữ chính từ lâu.
Giờ cô đã có cơ hội.
Đánh!
[......
] Ký chủ quá hung dữ, đánh nữ chính không chút chần chừ!
Cô quay lại nhìn Vương Minh Dạ nói:" Nhị hoàng thúc, bây giờ ta thật sự đã đánh nàng rồi, ta đi trước".
Nói xong, cô cứ đi thẳng, không nhìn vẻ mặt hai người giận dữ nhìn cô, đặc biệt là Mạnh Tâm
Vương Tĩnh Hạ.
Cái tát này của cô, nàng ta nhất định sẽ đòi lại gấp trăm lần!
- --
Tĩnh Hạ trở về phòng.
Lúc cô vừa mới nằm xuống, lại có người đến thông báo hoàng thượng triệu kiến.
Đệt!!
Lại có chuyện xảy ra.
Bà đây đang lười muốn nghỉ ngơi.
Gọi cái gì mà gọi.
Không đi.
Đợi một lúc lâu, người gọi đứng ngoài không thấy người bên trong đáp lại, lên tiếng lần nữa.
"Két......... ầm...."
Tiếng cửa được mở ra mạnh mẽ vang lên.
Thiếu nữ vẻ mặt tức giận đi ra.
"Dẫn đường". Cô trầm giọng nói.
"....... Vâng". Người kia đáp xong rồi vội vàng dẫn đường.
Trưởng công chúa này quá hung dữ, không thể đụng vào.
Dưỡng Tâm điện.
Tĩnh Hạ bước vào, thấy hoàng thượng, cùng Thái phó - ông ngoại chưa từng gặp mặt của cô.
"Phụ hoàng". Cô gật đầu, coi như hành lễ.
Hoàng thượng tuy không hài lòng về cách chào hỏi này của cô, mày trên mặt hơi nhíu.
"Tháng sau sẽ là sinh thần 17 tuổi của con, con đã quá tuổi cập kê, cần phải chọn ra một vị phò mã".
Không đợi Tĩnh Hạ trả lời, hoàng thượng lại nói tiếp "Lúc đó sẽ có nhiều người là vương tôn quý tộc tới tham dự, trẫm sẽ tứ hôn cho con với một trong số họ".
"Thái phó, khanh thấy sao?".
Vị Thái phó chỉ hơn 60 tuổi, trần giọng lên tiếng: "Tùy hoàng thượng định đoạt".
"Vậy được, hôm nay trẫm gọi hai người đến đây là để thông báo việc này, bây giờ có thể lui ra rồi".