[Mau Xuyên] Chín Kiếp Phiêu Lạc Chốn Trần Gian

Chương 13


"Quản gia, bà đưa cậu ấy đến phòng cho khách ở đi."
"Thưa cô chủ, tiên sinh đã xếp phòng trước cho cậu Khương rồi ạ."
"..." Bạch Lạp Sa trầm mặc.
Trong đầu đem Bạch Úc...Không được! Đây là ba cô, cô không thể có suy nghĩ bất hiếu được!
Hảo lão ba! Tay đủ dài!
"Thế thì..." Nhìn dáng vẻ cô vợ nhỏ khúm núm của Khương Trạch, cô phất tay: "Đưa cậu ta đến phòng của cậu ta."
"Cậu Khương, mời cậu đi theo tôi."
Quản gia Ngô cúi đầu dẫn đường.

Khương Trạch một bụng hồ hởi đi sau bà, ngoài mặt vẫn giữ vẻ ngại ngùng íu đúi....
Tầm mắt anh khẽ lướt qua gương mặt nhỏ xinh của Bạch Lạp Sa...
Lạp Sa, quãng thời gian về sau còn dài...
Tôi sẽ khiến em không thể dứt bỏ tôi được nữa.
Vĩnh viễn không...
...
Lúc Khương Trạch cất va li và đi ra ngoài trở lại, thì Bạch Lạp Sa đã ở trong phòng bếp rồi.
Cô đang nấu ăn, là bữa sáng.
Tâm trạng thèm ăn của Sa bảo bối vào buổi sáng ngay tức khắc trở nên tụt dốc không phanh khi trông thấy nam chủ đi vô bếp ăn nhà mình.
Coi quần áo anh ta mặc kìa...
Thực sự coi đây là nhà mình hở?
"Cậu đang ăn sáng à? Có thể cho tôi ăn với được không?"
Bạch Lạp Sa nhìn bánh bao trong nồi hấp và nồi cháo trên bếp.
Tay của cô hơi khựng lại một chút.
Sau đó, cô đành lấy thêm một cái bát, một chiếc đĩa nữa.
Múc cháo và lấy bánh bao cho nam chủ...

Đặt trước mặt anh...
Dịu dàng mềm mại cười: "Của cậu."
Đoạn, cô cầm suất ăn của mình, ngồi đối diện: "Ăn ngon miệng!"
"Tôi sẽ ăn thật ngon." Khương Trạch nghĩ, là đồ của Lạp Sa đưa.
Thì dẫu cho nó có không ngon, anh vẫn sẽ khen nó ngon.
Nhưng ngoài dự đoán của anh, cô nấu ăn ngon tới lạ kì.
Rất thơm, rất vừa miệng...
Nuốt nốt miếng bánh bao và húp một ngụm cháo, nhìn cô gái trước mặt cũng đang hưởng thụ...
Khương Trạch híp mắt...
Ỏ, dáng vẻ cô ấy nhai bánh thiệt đáng yêu.
Hai má phấn nộn trắng trẻo, đôi môi căng mọng hồng hào...
Ngón tay thon hồng cầm lên chiếc bánh, nhét vô miệng nhỏ gặm cắn...
Khương Trạch nhìn mà đỏ cả mặt, chỉ hận chính mình có thể làm cái bánh bao kia, được Bạch Lạp Sa nuốt chửng vô bụng.
Nam chủ đại nhân chỉ cảm thấy bản thân quá mức thông minh.
Thay vì ghen tị một cách ngu xuẩn mỗi khi thấy cô đi chơi với Khang Lạc...
Thà rằng đến nhà cô ở cho rồi...
Khương Trạch nghĩ, cái hôn ước giữa hai bọn họ hiệu lực thiệt tốt...
Nếu không có nó, chưa chắc mẹ anh đã đồng ý cho anh chuyển vào nhà cô ở.
Bữa sáng này, không chỉ ngon miệng mà tâm cũng vui...
Trên mặt Khương bò mộng dường như dán mấy chữ to đùng kiểu Bảo bối đang chìm đắm trong tình yêu, ai cũng đừng hòng đánh thức ta.
Quản gia Ngô là người từng trải, sao có thể không nhìn thấu tình yêu trong mắt cậu chủ Khương.
Vị này năm xưa ghét bỏ cô chủ của bà, giờ nhìn cậu ta vả mặt mình như vậy...
Bà Ngô vuốt vuốt cằm...
Bà lại hướng ánh mắt già nhìn sang cô chủ.
Chỉ thấy dáng vẻ của Bạch Lạp Sa vẫn y ngày thường...
Sống lưng thẳng tắp ngạo nghễ.
Động tác ăn uống chậm rãi mà đầy nhã nhặn tôn quý, tựa quý nữ tại chốn cung đình...
Dường như khi đứng trước thính tình yêu của cậu Khương, cô chủ không hề để tâm ấy.
Quản gia Ngô gật gù...
Cuộc sống về sau của cô chủ sẽ trở nên thú vị rồi đây.
...
Bạch Lạp Sa đưa nam chủ một tờ giấy...
"Cậu sống ở nhà tôi, có một số thứ phải tuân theo quy tắc của tôi."
Khương Trạch cầm tờ giấy đó lên, đập thẳng vào mắt anh là tiêu đề chói loá ngay trên trang đầu tiên.
1, Không được ăn mặc lôi thôi.
2, Không được uống bia.
3, Không được thức đêm phá hoại giấc ngủ người khác.
4,....
Các quy tắc cấm có rất nhiều.
Khương Trạch vẩy vẩy tờ phiếu trong tay...
Bạch Lạp Sa nghĩ, với những quy tắc khắt khe như vậy, ắt hẳn nam chủ sẽ không chịu được.
Ai ngờ, anh ta lại nói, nói một cách cực kỳ nghe lời: "Tôi sẽ làm theo."
"Còn nữa.

Tôi đồng ý chuyện tôi làm gia sư cho cậu.


Nhưng nếu cậu không muốn..."
"Không, không, tôi muốn..."
"..."
Khương Trạch cũng nhận ra câu trả lời của mình có bao nhiêu kì quặc, anh thêm lời: "Thi vào Đại học chính là ước mơ của tôi.

Mong cậu chỉ giáo nhiều vào khoảng thời gian tới."
Anh ta không nói thì thôi...
Vừa mới nhả ra cái câu này, Bạch Lạp Sa lại càng méo tin hơn.
Đại ca học đường, cái kẻ suốt ngày chỉ biết đến đánh đấm, đi bar, đua xe các thứ.

Giờ anh ta đang nói với cô là anh muốn thi vào Đại học sao?
Lại còn nói vào Đại học là ước mơ của anh?
A? Coi ông đây là con nít hả?
Thôi được rồi...
Bạch Lạp Sa gật đầu, thẳng thừng nói.
"Tôi sẽ làm gia sư cho cậu đến hết kì nghỉ hè.

Trước ngày khai giảng, sẽ có một bài kiểm tra.

Bài kiểm tra này là bài kiểm tra quyết định năng lực của cậu.

Tôi cũng không muốn kéo dài thời gian với một kẻ không có ý chí.

Mong Khương Trạch, khoảng thời gian tiếp theo cậu sẽ không khiến tôi thất vọng."
"Ừ, tôi sẽ cố gắng."
Đối diện với lời phán xét của cô, anh chỉ lặng yên mỉm cười.
Chẳng sao cả...
Anh đến đây, đâu thể để cô dễ dàng đuổi về được.
Quản gia Ngô đứng ở phòng ngoài nghe được từng câu từng chữ thâm nho mà cô chủ nhà mình nhả ra...
Bà thầm tặc lưỡi...
Đồng thời, Cụ Thần Đèn ngồi trong Tinh Không lúc này cũng tặc lưỡi theo...
Hai người đều có chung một suy nghĩ...

Uy, lúc trước thấy con bé này dạy học cho Khang Lạc, thái độ khác bọt hẳn mà nhỉ?
...
Hai người chú định, địa điểm ngồi học sẽ là ở trong thư phòng.
Sau khi giảng giải qua một số kiến thức cơ bản cho Khương Trạch, đưa cho anh tờ đề để anh tự làm.
Bạch Lạp Sa nhàm chán bê đâu ra cái bồn cây nhỏ, cầm kéo cắt cành lên để tỉa...
Nắng mai buổi chiều chiếu nhè nhẹ lên mái tóc cô.
Thiếu nữ váy trắng mỉm cười trong nắng, nhất thời tạo cho người nhìn một cảm giác thanh bình trong cuộc sống.
Khương Trạch nhìn khung cảnh đẹp này, tim đều muốn tan chảy.
Anh cầm lấy máy tính cầm tay, hít sâu một hơi và bắt đầu vật lộn với bài toán trước mặt.
Lạp Sa thích nhất là khen ngợi những kẻ có tiến bộ.
Nếu anh học giỏi lên, cô sẽ thích anh chứ?
Sau khi Bạch Lạp Sa tỉa được một nửa phần lá của cái cây, Khương Trạch bỗng gọi cô lại.
Anh giơ ra bài tập của mình.
Mong chờ hỏi: "Tôi xong rồi, cậu xem đi, có đúng không?"
Đặt cây kéo xuống mặt bàn, Bạch Lạp Sa cầm bài tập của anh lên đọc.
Cô đọc rất chuyên tâm.
Nói đúng hơn là cô đang cố mò ra lỗi sai của nam chủ.
Anh chàng hoàn thành có vẻ nhanh hơn so với dự đoán của cô.
Không biết có làm ẩu gì không.
Nhân lúc cô xem bài, Khương Trạch lợi dụng cơ hội, dán lại gần cô một tí...
Chóp mũi anh chỉ cách bắp tay trắng nõn của thiếu nữ vài cen-ti-mét.
Anh hít sâu một ngụm, hơi lùi ra...
Gương mặt điển trai dần nhiễm sắc đỏ bừng...
Úi, thơm quá!.

Bình Luận (0)
Comment