[Mau Xuyên] Chín Kiếp Phiêu Lạc Chốn Trần Gian

Chương 55


Bạch Lạp Sa mở bừng mắt ra, lớ ngớ đảo tầm nhìn nhìn quanh...
Ngón tay cô hơi giật giật...
Thân thể do nằm trên giường bệnh quá lâu mà nhất thời còn chưa thể cử động được.
Cửa kính đang đóng, giờ có lẽ đang là buổi chiều đi?
Nhưng không biết vì sao vào khoảng thời này, bầu trời lại âm u đến lạ thường.
Âm u kiểu này không phải màu âm u giống như bầu trời xâm xẩm tối hay sắp mưa.

Mà là sắc trời lúc bấy giờ như thể bị một lớp máu tươi nhiễm qua, đỏ rực tới doạ người.
Ánh nắng chiều đỏ máu chiếu qua cửa kính, dát lên khắp căn phòng cả một màu đỏ tươi đặc quỷ dị.
Những chiếc máy chạy được đặt xung quanh giường đã sớm tắt điện từ lâu.
Xoẹt...
Xoẹt xoẹt...
Ở dưới tầng một, mơ hồ truyền đến thanh âm móng tay cào tường chói tai...
Mới tỉnh dậy từ cơn hôn mê sâu, Bạch Lạp Sa còn chưa kịp hiểu được tình huống trước mặt đang diễn ra là tình huống ma quỷ gì...
Ai ngờ, giọng điệu gấp gáp của Thần Đèn vang lên trong đầu đã thành công cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
[ Đứng dậy! Nhanh nhanh! ]
"Hả?"
[ Ôi, ta không có thời gian nói dài dòng với nhóc.

Tang thi sắp đi lên đây rồi.

Mau trốn đi chứ! Ở bên tủ có xe lăn điện đó.


Mau mau dùng nó đi.

]
Vừa nhắc đến hai chữ "tang thi" cái, bé Sa bèn hú con nhà bà hồn...
Cô nhanh chóng liếc mắt, nhìn đến chiếc xe đẩy mà cụ Ấm Nước bảo.
Khó khăn bước vài bước chập chững tớI đó, cuối cùng cô cũng ngồi lên ghế được rồi!
"Giờ sao?" Giọng điệu lo lắng, cô lại hỏi Thần Đèn.
Cô còn chưa nắm rõ tình hình đang diễn ra bây giờ, thế nên cô rất hoang mang đấy, biết không?
[ Mở tủ quần áo ra, đáy tủ có cái tay nắm đó.

Xoay tay nắm theo chiều kim đồng hồ.

]
"Ok." Đẩy xe lăn đến bên tủ, Bạch Lạp Sa mở tung cánh tủ ra, vén hàng đống áo treo tủ sang hai bên...
Quả nhiên là có một cái tay nắm cửa bằng gỗ ở đáy tủ.
Bạch Lạp Sa làm y như lời cụ Thần Đèn nói.
Cô vươn tay xoay cái tay nắm đó...
Cạch!
Ngay trong chớp mắt, ở trên bức tường cạnh giường xuất hiện một cánh cửa nhỏ.
Kích thước cánh cửa chỉ nhỏ như một chiếc cửa sổ, nó rất lùn và Bạch Lạp Sa không thể nào hiểu được, tại sao trong phòng cô lại xuất hiện cánh cửa này?
Nó là cánh cửa dẫn đến một căn mật thất nào ư?
Để giải đáp cho nghi vấn của cô, Thần Đèn đã nhanh nhảu mở miệng, nỗi niềm lo lắng dâng cao: [ Vào mau đi.

Tang thi đang mò lên tầng rồi! ]
"Vào kiểu gì?" Cửa thấp thế này, bảo cô phải bò a?
[ Bò chứ sao! Nhóc muốn bị cắn rồi hoá thành tang thi à? ] Thần Đèn giở ra cái giọng điệu hận không thể rèn sắt thành thép.
Vừa mới mở mắt mà đã vội đi lĩnh cơm hộp là không ổn xíu nào!
Bé Sa: "..." Xác thực, phải bò!
Ai đó làm ơn giải thích cho cô hiểu chuyện gì đang diễn ra đi!
...
Đến lúc bé Sa bò được vào một căn hầm to lớn, chuyện đã là nửa tiếng sau.
Không thể trách cô bò lâu được, mới tỉnh lại từ cơn hôn mê, đầu óc cô vẫn rất lú, tứ chi thì ẻo lả.

Bảo cô bò nhanh như tên lửa, cô thực sự làm không nổi.
Mãi cho tới khi thả lỏng người ngồi phịch xuống, Bạch Lạp Sa đã không thể nào thở ra hơi...
Mồ hôi nhớp nháp cùng bụi bặm phủ đầy gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô ấy.
Một đôi mắt đen sâu hút hồn chớp chớp, làn mi dài cong cong rũ xuống.
Nom ánh mắt tựa chú thú nhỏ đang đắm chìm trong cơn mơ hồ hư không.
Tiếng rít gào trên tầng đã bị tầng đất cách âm, cô sớm không còn nghe thấy mấy thanh âm rên rỉ gừ gừ quái đản của tang thi đó nữa.
Cô vẫn không hiểu...
Có gì đó sai sai...
Bạch Lạp Sa lúc này oải người tới độ không buồn đứng dậy.

Cô bò đến bên tường, dựa vào đó.

Trong căn hầm này tối tới độ cô không thể nhìn rõ ngón tay mình.
Ngẩng đầu lên thở thêm vài hơi, đến lúc này Bạch Lạp Sa mới nhớ ra chuyện, bực bội "hưng sư vấn tội" Thần Đèn.
Chuyện gì thế này?
Sao cô không có kí ức gì ở thế giới này?
Sao lúc cô tỉnh lại thì mọi chuyện đã lâm vào tình huống này rồi?
Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra?
Có quá nhiều câu hỏi.
Thần Đèn lại không nỡ nói huỵch toẹt ra hết vào lúc bấy giờ.
Lão khoa tay múa chân, gắng lấy lại hơi thở hộ bé Sa: [ Nào, nhóc cần tâm bình khí hoà một chút.

Làm theo ta, hít vào, thở ra, hít vào rồi lại thở ra! ]
Bạch Lạp Sa đành thuận theo lời lão, hít vào sâu một hơi, rồi lại thở mạnh ra một hơi...
Chà, lồng ngực liền cảm thấy dễ chịu hơn rồi.
So sánh với nhịp thở rối loạn ban nãy, đúng là "tâm bình khí hoà" hơn nhiều.
Nhưng bé Sa lại không hề biết được rằng, chỉ chốc nữa thôi, cô sẽ mém tăng xông mà chết!
"Tôi thoải mái rồi!" Bạch Lạp Sa mỉm cười: "Giờ thì lão gia hoả kia, cụ có thể trình bày cho tôi chuyện tang thi kia được không?"
[ Đây là thời mạt thế! ]
"Ồ..." Bé Sa vỡ lẽ gật đầu: "Mạt thế đã bao lâu?"
[ Một tuần.

]
Bạch Lạp Sa: "..." Ha hả?
"Một tuần...sao tôi không biết gì cả? Không phải, sao tôi lại ở đây?" Cô đưa hai tay vuốt mặt, mộng bức hỏi.
Nha, cụ Ấm Nước này nói dối chẳng có kỹ năng gì hết.
Mạt thế mẹ nó ập đến một tuần cô mới tỉnh dậy...
Thế mà cô vẫn còn sống?
Sống sờ sờ luôn ấy!
Ôi phắc! Ảo thật đấy!

Trời ạ! Cụ Ấm Nước bật hack cho cô à?
Hoặc cũng có thể là lão đang nói dối.
Thần Đèn đương nhiên không nói dối.
Chỉ là lúc này...lão có hơi chột dạ...
Chỉ hơi hơi thôi...
Lão đưa nắm đấm tay lên miệng, tằng hắng ho hai tiếng "khụ khụ" không hề giả trân.
[ Nhóc đó, ta đưa kịch bản cho nhóc nhé? ]
Bạch Lạp Sa không hề phát hiện thái độ khách sáo kì quái của Thần Đèn.
Vừa nhắc đến kịch bản cái, cô bèn nhanh chóng đồng ý luôn...
Giác quan thứ sáu của phụ nữ đang mách bảo cô...
Kịch bản có hố...
Ừm, cô đoán đúng rồi, kịch bản có hố thật!
[ Ta sẽ đưa kịch bản vào Thức Hải của nhóc.

] Tại vì điều kiện ánh sáng xung quanh rất tối tăm, Thần Đèn không thể quăng giấy cho cô được.
"Ừ, đưa đây." Phun ra hai chữ đưa đây mà giọng của Bạch Lạp Sa đã lạnh hơn rất nhiều.
Thành công doạ cho lão gia hoả bất minh nào đó sợ đến muốn ợ ra rắm!
Nhìn bé Sa ngồi xếp bằng, nhắm mắt, tĩnh toạ đi vào tâm thức mà lão thấp thỏm không thôi...
Rõ ràng vị diện trước lão đã hứa cho khế ước giả một cái thân phận siêu cấp tuyệt vời...
Và cuối cùng, "tuyệt vời" trong miệng lão nghe thật khủng khiếp làm sao!
Thần Đèn bày tỏ chính lão cũng bất đắc dĩ muốn chết!
Bộ lão muốn thế sao?
Chuyện này cũng không phải do lão quyết định!.

Bình Luận (0)
Comment