[Mau Xuyên Công Lược] Kí Chủ Nhà Ta Rất Nguy Hiểm

Chương 215

Hồi lâu sau, Cố Thời Diễn mới mở miệng nói một câu, "Được."

Tô Hòa sau khi nói địa chỉ cụ thể với Cố Thời Diễn, liền cúp máy.

Sau khi trở lại phòng bệnh, cha Lâm truy hỏi Tô Hòa, "Sao rồi, Thời Diễn nói sao? Vẫn còn giận con?"

Tô Hòa xoa mi tâm một cái, thần sắc của cô uể oải, cô mở miệng, "Giọng không còn cứng rắn như trước nữa, cũng đồng ý gặp mặt tôi rồi."

Cha Lâm thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt, chờ đến khi con gặp Thời Diễn, nói chuyện với nó thật tốt, tháo bỏ mọi hiểu lầm với cậu ấy."

"Ừ." Tô Hòa đáp một tiếng, sau đó cô mới ngước mắt nhìn cha Lâm, "Ba, trong tay ngài còn tiền không?"

Cha Lâm cảm thấy giọng nói này của Tô Hòa rất tế nhị, ông ta cũng không lập tức đáp lời.

Ngược lại là mẹ Lâm bên cạnh nói, "Không có, nếu như bây giờ con và Thời Diễn tốt rồi, có thể xin cậu ta một ít tiền cũng tốt, tiền viện phí của ba con cũng sắp..."

Vừa nói đến đây mẹ Lâm liền ngừng lại, bởi vì bà ta phát hiện sắc mặt của Tô Hòa lạnh dần, nhìn ánh mắt của cô cũng không tốt.

"Ngài đang chê tôi và Cố Thời Diễn chưa đủ tốt?" Khóe mắt đầu mày của Tô Hòa phủ một tầng sương lạnh, "Lại muốn tôi đòi tiền anh ta trong lúc này à?"

Bị Tô Hòa trách cứ một trận, mẹ Lâm hậm hực mở miệng nói, "Vừa nãy con đòi tiền trong nhà thì sao, còn không bỏ tiền ra còn hỏi cái này làm gì?"

"Bà nói ít một câu cũng không ai nói bà câm!" Cha Lâm giúp Tô Hòa mắng mẹ Lâm.

Trước kia Lâm gia chưa phá sản, mẹ Lâm bị cha Lâm kêu to gọi nhỏ thành thói quen, nhiều năm như vậy tích tụ, khiến cho bà ta vẫn luôn rất sợ cha Lâm.

Mẹ Lâm cũng không nói thêm nữa, nhưng trên mặt vẫn không vui.

"Vừa rồi còn hỏi trong nhà còn tiền không làm gì?" Cha Lâm quay đầu hòa ái hỏi Tô Hòa.

"Tôi muốn lấy một ít tiền từ tay hai người, tôi mượn Miên Miên một ít, sau đó góp vào ít tiền của tôi, trả lại cho Cố Thời Diễn một chút tiền."

"Một năm qua, anh ta vì nhà chúng ta bỏ ra không ít tiền." Tô Hòa rũ tròng mắt nói, "Trả lại cho anh ta một ít, hẳn là anh ta không tức giận với tôi như vậy nữa."

"Bây giờ chúng tôi hay cãi nhau, nói cho cùng vẫn là do tôi không có con, nếu như có con, Cố Thời Diễn sẽ không đem chuyện ly hôn treo ở trên miệng như vậy."

Tô Hòa sờ cái bụng bằng phẳng của mình một chút, "Chúng tôi cũng nên có con."

Nghe lời này của Tô Hòa, cha Lâm hồi lâu không nói.

Ông ta cũng cảm thấy nếu Lâm Thiển có con, tình cảnh của cô ở Cố gia sẽ tốt hơn.

Hơn nữa cho dù ly hôn, đứa trẻ chưa đầy tuổi sẽ được xử ở với mẹ, chỉ cần Lâm Thiển lấy được quyền nuôi dưỡng, Cố Thời Diễn đương nhiên phải trả phí nuôi dưỡng.

"Con còn thiếu bao nhiêu?" Cha Lâm mở miệng hỏi.

"Lần trước Tiểu Thạch gây ra chuyện, Cố Thời Diễn dùng hơn bảy trăm ngàn giải quyết chuyện này, tôi muốn trả lại cho anh ta số tiền này."

"Tôi lấy ở chỗ Cảnh Miên Miên ba trăm ngàn, bây giờ còn khoảng bốn mươi vạn." Tô Hòa mở miệng.

Tô Hòa điều tra tài khoản của cha Lâm, số tiền trong tay ông ta cộng lại cũng xấp xỉ gần sáu trăm ngàn.

Số tiền này là sau khi Lâm gia phá sản, cha Lâm lén giữ lại một khoản tiền, muốn đợi thời cơ quay lại ngày xưa.

Cha Lâm cũng là một kẻ ngoan độc, vì có thể đưa Lâm thị quay lại, cho dù bệnh viện thông báo tình hình nguy kịch về bệnh tình của ông ta, cha Lâm cũng không hề tiết lộ là có khoản tiền này.

Lâm Thiển không biết cha Lâm còn giấu tiền, cô còn tưởng rằng nhà đã đến mức cùng đường bí lối, cho nên làm thủ tục nghỉ học, bắt đầu liều mạng kiếm tiền.

Cho nên mặc dù tiền là của cha Lâm, nhưng Tô Hòa cảm thấy chủ nhân chân chính của nó vốn nên là Lâm Thiển luôn dâng hiến không màng lợi ích.
Bình Luận (0)
Comment