[Mau Xuyên Công Lược] Kí Chủ Nhà Ta Rất Nguy Hiểm

Chương 230

Bị giằng co như vậy một phen, vận mệnh cha Lâm cũng không còn lâu nữa, cho nên ông ta nằm viện cũng không tốn nhiều tiền của Tô Hòa.

Hơn nữa sau khi cha Lâm chết, bốn trăm ngàn kia của ông ta cũng chỉ thuộc về Tô Hòa, cô vững vàng không bị thua thiệt, còn có thể sắp xếp cho mẹ Lâm một đường.

Cho nên Tô Hòa không tính toán hiềm khích trước kia, đón nhận cha Lâm, đưa ông ta vào bệnh viện dưỡng bệnh thật tốt.

Sau khi mẹ Lâm bị cảnh sát đưa đi, bà ta rất nhanh liền thừa nhận sự thật mình đánh đập, ngược đãi cha Lâm, nhưng bà ta cũng không hề thấy bản thân mình sai.

Bây giờ mẹ Lâm ngược đánh cha Lâm đã bình thường như ăn cơm hàng ngày, ban đầu bà ta còn cảm thấy tội lỗi, nhưng bây giờ đã khí thế hừng hực, không sợ nói lý.

Giống như chuyện kẻ lừa gạt người ở vùng sơn cốc mua dây tây vậy, ban đầu còn có chút chùng tay, nhưng làm nhiều thành quen, sẽ không còn xem đó là lỗi lầm nữa.

Mẹ Lâm mặc dù không dốt nát, nhưng quan niệm đạo đức của bà ta đã bị oán hận làm cho vặn vẹo, cha Lâm không giao tiền ra mà cứ giữ riêng cho mình, trong mắt của mẹ Lâm thì chuyện này đáng đánh.

Khoảng thời gian mẹ Lâm bị giam giữ, vì trấn an suy nghĩ của cha Lâm, Tô Hòa thỉnh thoảng sẽ đến bệnh viện thăm ông ta.

Trùng hợp là Tô Hòa lại gặp Minh Liêm ở bệnh viện, đối phương nhìn thấy cô, vẫn khách sáo chào hỏi một tiếng như cũ.

"Cô đến thăm cha à, hay là cô bị bệnh?" Minh Liêm cười nói chuyện phiếm với Tô Hòa.

"Đến thăm ba tôi." Tô Hòa.

Minh Liêm rất tự nhiên tiếp một câu, "Tôi cũng tới thăm bệnh, Thời Diễn bị bệnh, là viêm dạ dày, khoảng thời gian này cậu ta vẫn luôn bận rộn công việc, ăn cơm nghỉ ngơi đều không đúng giờ, cho nên lần này lâm bệnh rất nghiêm trọng."

Là thật sự rất nghiêm trọng, nếu không phải đau đến ngất đi, thì bây giờ Cố Thời Diễn vẫn còn đang cắn răng làm việc.

Từ sau khi ly hôn với Tô Hòa, Cố Thời Diễn giống như phát điên, mỗi ngày đều là công việc, công việc.

Mấy tháng nay giống như là cuộc sống tự ngược bản thân của Cố Thời Diễn, đến cả bạn tốt là Minh Liêm cũng không nhìn nổi nữa.

Nhưng mà Tô Hòa ngược lại phản ứng rất bình thường, Cố Thời Diễn là một người trưởng thành, mỗi việc hắn làm đều phải do chính mình chịu trách nhiệm.

Nhiều thần trợ công hơn nữa, nhiều tính toán hơn nữa, cũng không thể khiến cho Tô Hòa mềm lòng.

"Quan hệ của tôi và anh ta bây giờ rất lúng túng, cho nên không cần giúp tôi hỏi thăm sức khỏe của anh ta đâu." Tô Hòa vẻ mặt nhàn nhạt.

Nghe lời này của Tô Hòa, Minh Liêm gật đầu một cái, khóe miệng hắn kéo lên một nụ cười, lộ ra mấy phần lạnh nhạt.

"Vậy tôi cũng không làm phiền Lâm tiểu thư nữa." Minh Liêm khẽ vuốt cằm, nói với Tô Hòa, sau đó mới rời đi.

Nhìn bóng lưng Minh Liêm rời đi, Tô Hòa hơi nhướng mày một chút.

Thân phận của cô bây giờ là nữ chủ của thế giới này, cho nên Tô Hòa cảm nhận được luồng khí trói buộc cô và Cố Thời Diễn một cách khó hiểu.

Cố Thời Diễn biến đau thương thành động lực, cuồng công việc cũng được, bị bệnh nằm viện cũng được, cũng chỉ là mưu kế của vị diện này để kéo gần quan hệ giữa hắn và nữ chủ mà thôi.

Nếu đổi thành nữ chủ ở chỗ này, nhất định sẽ không nhịn được mà đau lòng, sau đó quên đi tổn thương trước kia, không chùn bước, nhào tới trong ngực của Cố Thời Diễn.

Sự thật chứng minh, Tô Hòa suy đoán rất đúng, không bao lâu sau cô lại "vô tình gặp được" Cố Thời Diễn lần nữa, hai lần, ba lần...

Nhiều lần vô cùng trùng hợp, chỉ là Tô Hòa cũng không hề đi theo con đường mòn của tiểu thuyết, toàn bộ quá trình cô đều không chú ý đến Cố Thời Diễn, cũng không xuất hiện cùng lúc với hắn.

Lại qua hơn nữa năm, vụ án mẹ Lâm ngược đãi cha Lâm mới được xét xử.

Bởi vì có bằng chứng xác thực, hơn nữa thân phận người bị ung thư giai đoạn cuối của cha Lâm khiến cho người ta đồng tình, cho nên hình phạt cho vụ án này tương đối nặng nề.

Cuối cùng, mẹ Lâm bị tuyên án bốn năm lẻ sáu tháng tù giam.
Bình Luận (0)
Comment