Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 188

Edit: Nhi Huỳnh

Tối hôm đó, thiếu nữ ôm cánh tay bị thương khóc một canh giờ, dù là Tiết Nhiễm có chịu nhận lỗi như thế nào, nàng vẫn cứng rắn khóc kêu đau, tuy rằng nàng gặp phải chuyện này hoàn toàn là tự làm tự chịu, tuy nói chuyện đó làm nàng bị thương, chỉ là cánh tay xuất hiện một điểm đỏ xuất huyết, hơn nữa máu này vừa chảy ra một giọt đã bị thần y đại nhân nổi danh lừng lẫy cầm kim sang dược tốt nhất để cầm máu…

Sau khi biết được chuyện đã xảy ra, Thanh Ngọc đã muốn từ lo lắng chuyển thànhkhông nói gì, lúc nghe được tiếng kêu đó, hắn còn tưởng Phong Quang bị làm sao, kết quả chỉ có một vết thương nhỏ như vậy, nàng còn kêu không ngừng.

“không phải là bị kim đâm một chút thôi sao? Có gì nghiêm trọng lắm đâu?”

“Oa! Đau quá!” trên mặt nàng còn mang khăn che mặt, bởi vậy chỉ có một đôi mắtđang rơi lệ lộ ra ngoài, ngũ quan của nàng vốn cực kỳ tinh xảo, bằng không cũng sẽkhông có danh xưng đệ nhất mỹ nhân Giang Nam, hiện này chỉ cần đôi mắt mờ mịt sương mù này, khi rơi lệ liền khiến người ta sinh ra cảm giác đau thương.

Trong chớp mắt Thanh Ngọc còn thấy nói không chừng bộ dạng cái nữ nhân khôngbiết xấu hổ này cũng rất đẹp mắt, kết quả lập tức nghe được âm thanh nàng khôngngừng kêu đau, cảm giác đẹp đẽ gì cũng bay sạch, quăng sư phụ mình một cái ánh mắt lực bất tòng tâm, hắn lựa chọn về phòng của mình.

“Hạ tiểu thư, là ta không tốt, tiểu thư không cần khóc nữa.” Tiết Nhiễm vốn đối với nữ nhân như nàng không có cách nào, huống chi còn là một nữ nhân đang khóc.

Phong Quang lau nước mắt, “Ta vốn sợ đau, ngươi còn lấy một thứ dài như vậy đâm ta! Ngươi nhìn đi, đổ máu rồi!”

Cái lời này… rõ ràng là kể lại chuyện nàng bị ngân châm đâm, thế nào nghe qua giống như có chút bậy bạ thế nào?

Tiết Nhiễm không rõ là cái gì bậy bạ, nhưng trực giác hắn thấy có chỗ không đúng, cho nên hắn trầm mặt một giây, “Ta thật sự có lỗi, Hạ tiểu thư yên tâm, thuốc của ta sẽ không để ngươi lưu lại bất kỳ vết sẹo nào.”

Hắn sớm đã biết bản thân đối với tiếng khóc của người ta không có cách nào, bằngkhông hắn cũng sẽ không làm một thần long thấy đầu không thấy đuôi, mang danh ru rú trong nhà, chỉ là hôm nay hắn phát hiện, tiếng khóc của thiếu nữ trước mặt càng làm cho hắn đau đầu, mỗi khi đầu hắn thấy đau, hắn liền dùng khinh công bay đi, nhưng mà Phong Quang, hắn thật không thể lập tức cứ thế bỏ nàng qua một bên.

“Hạ tiểu thư, van cầu tiểu thư đừng khóc nữa, chỉ cần là chuyện ta có thể làm, ta nguyện ý làm chuyện đó để bồi tội.”

Phong Quang nghẹn ngào nói: “Thật sao?”

“Thật.”

“Vậy ngươi cho ta ôm một cái đi.” Nàng nhanh chóng thu lại tiếng khóc, trừ bỏ nước mắt trên mặt, thái độ hiện tại giống như nàng chưa từng khóc vậy.

Tiết Nhiễm: “…”

“Ngươi không đồng ý sao?” Hơi nước ngưng kết trong hốc mắt nàng, lại có xu thế sắp khóc lớn một trận.

Tiết Nhiễm nặng nề than thở một tiếng, hắn đứng dậy dang tay ta, Phong Quang vừa thấy lập tức vui vẻ ra mặt xông qua, dùng sức có chút mạnh, Tiết Nhiễm bị nàng đâm vào lui ra phía sau một bước, mà sau lưng hắn lại là giường, chân đụng vào cạnh giường, mất thăng bằng liền ngã nhào xuống giường.

Ối… tình huống hiện tại, có chút một lời khó nói hết.

Phong Quang nằm trên người hắn, tâm tình cực tốt dùng đầu cọ cọ ngực hắn, tay nàng sít chặt thắt lưng hắn, xem ra nàng còn không dự tính đi xuống.

Tiết Nhiễm đẩy một chút, đẩy không ra, “Hạ tiểu thư… điều kiện tiểu thư nói ta đã làm được.”

“Ừm, đúng vậy.”

“Cho nên…”

“Suỵt….” Phong Quang ngẩng đầu, một bàn tay che kín miệng hắn, mặt còn mang khăn che mặt của nàng để sát vào hắn, cặp mắt đầy ánh sao cong lên, mê hoặc đángyêu nói không nên lời, âm thanh đè thấp của nàng cũng mang theo dụ hoặc phi thường, “Tiếp theo, dùng thân thể để cảm thụ là được.”
Bình Luận (0)
Comment