Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 226

Nam Cung Ly nói: “Ngươi không nghĩ tới, ta đã muốn giết hại toàn gia Chiết Kiếm Lâu, nhưng vì sao lại bỏ qua ngươi? Rõ ràng lúc ở Đường môn, ta có nhiều cơ hội có thể giết ngươi như vậy, ngươi vốn không nghĩ tới là vì sao sao?”

“Ma giáo làm việc đều tàn nhẫn vô đạo, ta cần biết vì sao để làm gì?” Phong Quang kéo khóe miệng lên, nở nụ cười cứng ngắc.

“Là ngươi không nghĩ tới, hay là ngươi không dám nghĩ?” Nam Cung Ly nâng tay lên lau đi vết máu ở khóe miệng, hắn lại thành bộ dạng mị hoặc lòng người kia, lộ ra một nụ cười yêu mị, hắn chậm rãi nói: “Bởi vì, để ta giết hại người của Chiết Kiếm Lâu, cùng để ta không thể động vào người của người, đều là một người.”

Tối hôm hắn bắt nàng đi đến mật thất Đường môn đó, hắn đã thu được cảnh cáo, không thể động Hạ Phong Quang mảy may nào.

Tay cầm dao găm của Phong Quang run run.

Nam Cung Ly muốn báo thù nói: “Rõ ràng lưu lại ngươi, cho dù Chiết Kiếm Lâu không tồn tại nữa, nhưng có ngươi còn sống, ta liền có thể điều động cao thủ trong giang hồ xưa kia thiếu nhân tình với Hạ Triều, nhưng ta lại nhanh như vậy đồng ý giải trừ hôn ước với ngươi, ngươi có nghĩ tới là vì sao không?”

“Vấn đề râu ria, ta không muốn biết…”

“Bởi vì người đến yêu cầu ta giải trừ hôn ước, chính là người đó.”

Phong Quang bỗng nhiên không chịu đựng nổi, nàng lớn tiếng nói: “Nam Cung Ly! Ngươi nói bậy nói bạ gì đó, ngươi là ma giáo giáo chủ, chẳng lẽ lại nghe lệnh y sao?”

“Ta có lý do không thể không nghe lệnh y.” Nam Cung Ly dịu dàng nhìn Quan Duyệt Duyệt, “Duyệt Duyệt, có lẽ nàng khôngbiết, kỳ thực lúc mới gặp ở trước Tuyết Sơn năm năm trước, ta liền thấy được dương quang sạch sẽ của nàng, không giống như là một tiểu hài tử, ta không khỏi đem nàng đặt ở trong lòng, mà bệnh tim của nàng, cũng là từ năm năm trước bắt đầu.”

Chỉ một lời này, Phong Quang như rơi vào hầm băng, cả người rét run.

Hai mắt Duyệt Duyệt mê mang, “Nam Cung Ly… lời này, là có ý gì?”

“Cái gọi là bệnh tim, bất quá là nàng trúng độc mà thôi, mà thuốc này, là thuốc giải dùng để ức chế độc tố, ta từ trước vẫn luôn không nói cho nàng, là vì ta cũng không muốn khiến nàng đau lòng.”

Khả năng dùng độc của nam nhân kia quả thật lợi hại, nếu hắn muốn không ai nhìn ra, vậy trên đời này, không ai có thể biết là hắn hạ độc.

Quan Duyệt Duyệt đột nhiên suy nghĩ, trước mắt phải chăng là cảnh trong mơ.

“Ngươi nói hắn muốn ngươi diệt Chiết Kiếm Lâu…” Phong Quang không khống chế được mà cả người phát run, giống như níu chặt một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nàng bắt buộc chính mình bình tĩnh hỏi: “Lý do của hắn là gì?”

Thống khổ của nàng làm cho Nam Cung Ly ác liệt cười, “Hắn muốn một thứ ở trong Chiết Kiếm Lâu, ta không biết đó là cái gì, hắn nói Chiết Kiếm Lâu nhất định sẽ không giao nó ra, cho nên ta giết bọn họ, giống như… Ôn gia năm năm trước.”

“Ngươi nói bậy!” Trong mắt Thanh Ngọc hiện ra tơ máu, đây là biểu hiện chỉ có khi hắn giận dữ, “Sư phụ ta không có khả năng làm như vậy, là sư phụ đã cứu ta… là sư phụ nuôi ta lớn lên!”

“Hắn làm việc luôn luôn khiến cho người ta không thể hiểu được, năm năm trước thu ngươi làm đồ đệ, mà bây giờ…” Nam Cung Ly châm chọc nhìn về phía Phong Quang, “Lại cưới đại tiểu thư của Chiết Kiếm Lâu bị hắn hạ lệnh đồ sát.”

Đầu óc Phong Quang trống rỗng.

Bỗng nhiên một trận gió nổi lên, người trở về giẫm lên từng cánh hoa rơi, chậm rãi bước đến trong sân vắng, gió đêm thổi bay tà áo trắng của hắn, tao nhã mê người không nói nên lời, sau khi vào đến sân vườn, nhìn thấy tình cảnh này, bước chân của hắn dừng lại.

“Đây là chuyện gì? Hôm nay hình như cực kỳ náo nhiệt?” Khóe môi Tiết Nhiễm lộ ra một nụ cười nhạt, trong tay cầm một gói giấy, chính là kẹo hồ lô đến từ Giang Nam.

Hắn dùng khinh công mất một ngày thời gian, đi xong lộ trình của ba ngày.
Bình Luận (0)
Comment