Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 242

Edit: Nhi Huỳnh

“Chúng ta cùng đi gặp Thanh Ngọc, chúng ta cùng nhau nói với hắn.” Tiết Nhiễm muốn ôm lấy nàng trở về, nhưng chỉ vừa động nhẹ một chút, nàng lập tức ho khan kịch liệt, hộc ra một ngụm máu đen.

Phong Quang suy yếu mở mắt ra, thật có lỗi nói: “Ta làm y phục của ngươi dơ rồi…”

“Nàng làm dơ, thì nàng giúp ta tẩy sạch.” Tiết Nhiễm không chút hoang mang chà sát máu trên mặt nàng, khuôn mặt nàng trắng nõn như ngọc, vốn không nên có thứ này, vệt máu màu đen đó nhìn cực kỳ chướng mắt.

Động tát chà lau của hắn rất dịu dàng, nhưng nàng nằm ở trong lòng hắn có thể cảm giác được thân thể của hắn đang cứng lại, nàng bắt lấy tay hắn, mỉm cười, “Đừng phí sức… Ngươi là y độc thánh quân, tất nhiên sẽ nhìn ra được ta không chịu đựng được bao lâu nữa, Tiết Nhiễm, ngươi xem, ông trời vẫn luôn rất công bằng, cho dù ngươi được xưng là thần y có thể khiến người chết sống lại mọc thịt từ xương, nhưng cũng chỉ là lời đồn mà thôi, ngươi vẫn chỉ là một người phàm.”

Nàng đợi đến khi độc vào phế tạng mới đến gặp hắn, để đảm bảo rằng hắn không thể dùng sức mạnh mà xoay chuyển được trời đất, cái này giống như một người sắp hãm sâu vào đầm lầy, đợi đến khi hắn chỉ còn một đôi hài lộ ra ở bên ngoài mới cứu hắn lên thì cũng có ích lợi gì đâu?

Tiết Nhiễm cúi đầu áp lên mặt nàng, dùng giọng điệu dụ dỗ trẻ nhỏ mà nói: “Phong Quang, ăn Trường sinh dược, về sau mỗi này ta đều làm bánh quế hoa cho nàng ăn.”

“Bánh quế hoa… thì ra ngươi vẫn còn nhớ, nhưng mà… quá muộn, vô dụng… Dược trường sinh bất lão, chung quy cũng không thể giải độc của ta.” Ánh mắt Phong Quang dần dần tan rã.

Tay hắn ôm lấy nàng bỗng nhiên siết chặt, nhưng khi nói chuyện vẫn cực kỳ mềm mại, “Nàng cho rằng nàng chết rồi… ta sẽ bỏ qua những người đó sao?”

“Mặc kệ ngươi bỏ hay không bỏ qua… ta cuối cùng cũng không thấy được.” Cho nên, uy hiếp này đối với nàng không dùng được, nàng cũng không nghĩ mình vĩ đại đến vậy.

“Phong Quang, nàng đang trả thù ta sao?” Tiết Nhiễm thấp giọng thì thầm, “Qua một năm, mười năm, hay là một trăm năm, có lẽ ta sẽ gặp phải một nữ nhân khác, so với bây giờ ta càng thích nàng ta hơn nàng, mà nàng ta sẽ nguyện ý cùng ta trường sinh, nàng chết, có trả thù được cái gì đâu?”

Nàng cố sức mở mắt, suy yếu nói: “Nhưng mà những người đó… sẽ không là ta, cạnh ngươi, nhất định sẽ không lại có ta.”

Đúng vậy, Hạ Phong Quang chỉ có một.

Trong lòng hắn dâng lên một sự khủng hoảng đến chính hắn cũng không muốn thừa nhận, lại không dừng được mê mang, “Nàng yêu ta, vì sao lại không muốn ở bên ta?”

“Ta yêu ngươi, cho dù biết ngươi hại phụ thân ta, ta vẫn yêu ngươi… Nhưng cái ngày mà ngươi bắt đầu quyết định giết hại phụ thân ta, chúng ta đã không còn có thể, takhông phải Quan Duyệt Duyệt, ta không thể làm giống như nàng đã tha thứ Nam Cung Ly.” Quặn đau trong thân thể trở nên yếu đi, tiếp theo ý thức lại chậm rãi tán loạn, Phong Quang thở ra một hơi dài, giống như đang cảm nhận một lần hô hấp cuối cùng trong đời này, “Tiết Nhiễm, ta không nỡ giết ngươi… nhưng ta nghĩ tới một biện pháp trả thù ngươi thật tốt, ta muốn… muốn tự tay giết chính mình…”

“Tiếp tục sống để hận ta không tốt sao?” Trong đôi mắt đen của hắn phản chiếu gương mặt vô lực ngày càng tái nhợt của nàng, “Nàng phải biết, cho dù nàng đã chết, ta cũng sẽ không quá khó sống, sự trả thù của nàng không có ảnh hưởng gì quá lớn với ta.”

Nhiều lắm… là tiếc nuối mà thôi, bởi vì hắn đã thấy quá nhiều người chết đi.

Rõ ràng cảm giác nhìn thấy người hấp hối hết sức lúc này cùng trước kia không giống nhau, những lời này của hắn, là đang lừa dối ai đây?

Tiết Nhiễm không biết.

“Ngươi không khổ sở cũng hết cách…” Phong Quang dùng hết sức lực cuối cùng để ngẩng đầu, dùng đôi môi nhiễm máu dán lên sườn tai của hắn, dùng giọng điệu cực kỳkhông đành lòng mà nói: “Tiết Nhiễm, ngươi phải sống cho tốt… trường sinh bất lão mà sống, cho dù trên thế gian này chỉ còn lại một mình ngươi… ngươi cũng phải côđơn mà sống, ta không muốn khi xếp hàng trên cầu Nại Hà… ngươi lại tới quấy nhiễu sự thanh tịnh cuối cùng của ta.”

Cuối cùng, nàng cười khẽ một tiếng, yên tâm nhắm mắt lại, ý thức theo tiếng gió núi gào rít mà tiêu tán, cũng dần dần mang đi độ ấm trên thân thể nàng.

Qua rất lâu sau đó, lâu đến mức màn đêm cũng đã buông xuống, Tiết Nhiễm hôn lên khóe môi lạnh băng của nàng, một lọn tóc bạc rơi trên gò má nghiêng qua của nàng, khóe mắt hếch lên, môi mỏng cong cong, “Ta sẽ như nàng mong muốn, sống thật tốt.”

Vẫn luôn là đôi mắt dịu dàng ấy, sáng trong không nói nên lời, nụ cười khiến tim người ta loạn nhịp đó cũng lấn át ánh trăng bạc rạng ngời, nhưng trong nụ cười của hắn, lạikhông có chút nào là hơi thở của người sống.

Hắn giống như lại nhớ tới trước đây, hắn lại trở thành Tiết Nhiễm không biết rung động với bất cứ thứ gì. 

Vẻn vẹn chỉ vì, trong sinh mệnh của hắn sẽ không bao giờ lại xuất hiện người kia, người sẽ mỉm cười ngọt ngào nói hắn nhìn đẹp mắt.

Hạ Phong Quang đã chết.

Mà trên đời này, cho dù sẽ lại có bao nhiêu mấy trăm năm nữa, cũng chỉ có duy nhất một Hạ Phong Quang.
Bình Luận (0)
Comment