Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 344

Áo cưới mà cô mặc để chụp ảnh, phong thư mà A gửi tới, còn có cái váy này… Cho dù là cái nào, đều có bầu trời đầy sao.

Trong đầu Phong Quang có cái gì đó vùn vụt hiện ra, cái hộp để ở đầu giường cướp lấy sự chú ý của cô, bởi vì ở trên hộp có một tờ giấy, phía trên chỉ viết một câu: Tặng cho người mà anh yêu nhất.

Chữ viết đó cô rất quen thuộc, giống y như đúc chữ viết trên thư mà A từng gửi cho cô trước đây.

cô sửng sốt một lát, đi qua, hộp gỗ cổ kính nằm tĩnh lặng ở đằng kia, cô chỉ do dự trong chốc lát liền cẩn thận mở ra, bên trong có một tờ giấy.

Phong Quang mở nếp gấp của tờ giấy ra, mặt trên là một bản thiết kế áo cưới, nhưng đường cong nét vẽ thoạt nhìn có chút ấu trĩ, có thể thấy được người vẽ tuổi còn nhỏ, nhưng chi tiết nên có đều được vẽ ra, cô còn nhớ rõ, áo cưới ngày đó cô đã mặc giống hệt bản thiết kế này, góc phải bên dưới có một hàng chữ: “Đây là bản thiết kế đầu tiên của anh, là thứ mà anhtrân trọng yêu quý rất nhiều năm, bây giờ, anh đem thứ mà anh trân trọng nhất cho em, từ nay về sau, em chính là bảo bối quan trọng nhất của anh.”

Quả nhiên là hắn…

Phong Quang buông bản vẻ, trước mắt cô, trong hộp còn có một cái đồng hồ cát, đồng hồ cát đại diện cho thời gian, nhưng cát phần lớn nằm ở tầng dưới chót của đồng hồ, có phải nghĩa là… thời gian đã không còn?

“không cần…” Một giọng nói suy yếu truyền đến từ trong góc, “Đừng đụng vào đồng hồ cát…”

Tay Phong Quang vừa giơ lên dừng lại, xoay người liền gặp được người đàn ông áo đen đã lâu không thấy nằm ở góc tường, thân mình hắn gần như trong suốt, xuyên thấu qua hắn có thể nhìn thấy vách tường trắng tinh.

“Là anh…” cô không khỏi lui ra sau một bước, sự sợ hãi mà hắn mang lại vẫn còn, cho dù hiện tại hắn nhìn qua rất mau sẽ phải biến mất.

Hắn thấy được sự đề phòng của cô, khóe môi tái nhợt châm chọc cong lên, có lẻ là đang châm chọc chính bản thân hắn, hắncố sức dựa vào góc tường ngồi dậy, thở ra một hơi sâu xa, “Hồi lây không thấy, nhìn thấy em còn sống, thật đúng là một chuyện khiến người ta vừa cao hứng vừa tiếc nuối.”

“anh có ý gì?” Phong Quang ngập ngừng, lại hỏi, “Bộ dạng bây giờ của anh… làm sao vậy?”

“Chẳng lẽ em nhìn không ra là tôi sắp biến mất sao?”

“Biến mất… đừng đùa, loại ác quỷ như anh, nào dễ dàng biến mất như vậy?”

“Em tin tưởng tôi như vậy, thật khiến tôi cảm thấy vui vẻ.” Hắn phảng phất cũng thật sự vui vẻ cười một chút, “Em đứng cách xa tôi như vậy, tôi nói chuyện thật mất sức, em không thể tới gần một chút sao?”

Phong Quang ngẩn người, theo bản năng tiến đến gần vài bước, lại vẫn cách hắn ba bước xa.

“Lại gần một chút.”

Mang nỗi lòng không hiểu ra sao, cô đi đến trước mặt hắn, hắn bỗng nhiên giơ tay, không biết lấy sức từ đâu ra, kéo tay cô, khiến cô ngã vào lòng ngực hắn.

Phản ứng đầu tiên của Phong Quang là muốn rời khỏi ngực hắn, lại nghe thấy giọng nói mềm nhẹ của hắn ở bên tai: “Tôi sắp sửa biến mất, để tôi trước khi rời đi ôm em một lần.”

không biết sao, cô bỗng nhiên sinh ra một nỗi chua xót.
Bình Luận (0)
Comment