Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 359

“không cần, cái đó… đúng rồi, Lạc Thần Hi đó, tôi thấy cô ấy không tệ, để cô ấy diễnđi, tuy là người mới, nhưng bồi dưỡng lên, cô ấy còn không có năng lực vì công ty của anh mang đến không ít tài phú sao?” Trong nguyên văn, là vì cô quậy ra scandal cực lớn mà mất đi cơ hội diễn vai chính, bây giờ không phải là scandal, mà là cô thả ra một tin tức còn lớn hơn cả scandal, cô phải lập gia đình, cô không muốn diễn nữa, chỉ đơn giản như vậy thôi.

Thứ mà mình không muốn, đương nhiên có thể tùy tiện cho người khác.

Mạc Diệc Vân nói: “Tôi sẽ tham khảo đề nghị của cô.”

Phong Quang cười, “Muốn nâng Lạc Thần Hi thì cứ nâng, không cần lấy tôi ra làm cớ, bây giờ thì xong hết rồi, hôn ước giữa chúng ta cũng không còn, khi tôi trực tiếp tuyên bố tôi muốn gả cho Ôn Quỳnh, cha mẹ của anh bây giờ nhất định ghét tôi đến chết.”

Dù sao, hôn ước của cô và Mạc Diệc Vân là chuyện mà hai bên gia đình đều đồng ý, côphản lại ước định cũng không khác gì đánh vào mặt nhị vị lão gia nhà họ Mạc.

“Bọn họ không dám gât sự với cô.” Sắc mặt Mạc Diệc Vân dịu đi một chút, về chuyện giải trừ hôn ước này, ít nhất hắn cũng nên cảm tạ Phong Quang.

Có lẽ hai nhà Mạc và Hạ có tiền vốn để đánh nhau, nhưng bây giờ lẫn vào một họ Ôn nữa, lựa chọn đối địch với nhà họ Hạ là một quyết định rất không sáng suốt, từ xưa đến nay, dân không đấu với quan, nhà họ Ôn khi chỉ lăn lộn trong thương trường mà trong giới chính trị cũng có địa vị hết sức quan trọng.

Phong Quang cười cười, đem hai thiệp mời đặt trên bàn trước mặt Mạc Diệc Vân, “Tháng này mười lăm, hoan nghênh đến hôn lễ của tôi, còn có một phần thì phiền anhgiúp tôi chuyển cho Ngu Thuật, tôi và anh ấy cũng coi như là bạn bè.”

“Ừ.”

“Đương nhiên, anh muốn dẫn Lạc Thần Hi đến tôi cũng không phản đối.”

Mạc Diệc Vân nghe tiếng chuông điện thoại của cô lại vang lên một lần nữa, lãnh đạm nói: “cô nên đi đi.”

Nửa giờ ngắn ngủn, đây đã là lần thứ năm vang lên tiếng chuông, mà cô lại nhưkhông hề nghe thấy.

“Gấp cái gì? Đàn ông mà, không thể nuông chiều hắn.” Phong Quang nhún vai, bây giờ đối với Ôn Quỳnh, vị hôn phu danh chính ngôn thuận, cô chỉ giữ thái độ khôngsao cả, nhưng mà, sau cái sự không sao cả đó, cô vẫn đứng lên, “Tôi đi đây, xem như là tạm biệt trước hôn lễ của tôi vậy, vị hôn phu cũ.”

Mạc Diệc Vân đối với lời trêu chọc có chút ngây thơ này của cô chỉ hờ hững chống đỡ.

không lâu sau khi Phong Quang đi ra khỏi văn phòng của hắn, hắn đi tới cửa sổ sát đất, ôm một loại hiếu kỳ rất hiếm khi có được, hắn thấy được người đàn ông đáng đứa ở phía dưới.

không khí xung quanh người đàn ông đó cực kỳ an tĩnh, rất an tĩnh, cứ như một khối nước lặng, tìm không thấy được một gợn sóng.

Nhưng cô gái kia xuất hiện.

Hắn nhìn cô, mỉm cười, trước mặt cô gái này, hắn như được hồi sinh.

Mạc Diệc Vân chưa từng gặp qua người nào như hắn vậy, cho dù có người nói Mạc Diệc Vân là một người có tính tình lạnh nhạt, nhưng Mạc Diệc Vân cũng là một con người thực sự, nhưng người này, nhìn cực kỳ dịu dàng, so với Mạc Diệc Vân lạnh nhạt thì như hai cực đối lập nhau, nhưng Mạc Diệc Vân có một cảm giác rất kỳ lạ.

Tính tình tận bên trong của người này, so với bản thân còn lạnh nhạt hơn.

Trực giác của Mạc Diệc Vân không sai, người tên Ôn Quỳnh ở dưới kia như có trực giác nào đấy, hắn ngẩng đầu, ánh mắt đụng phải Mạc Diệc Vân.

Ôn Quỳnh ôm Phong Quang vào lòng mỉm cười thân thiện, ở phía sau nơi Phong Quang không nhìn đến được, hắn hơi hơi nâng lên một bàn tay, trên tay hắn có một mặt dây chuyền rũ xuống.

Mạc Diệc Vân đứng bên cửa sổ cứng đờ, bởi vì hắn nhận ra mặt dây chuyền này là vật bên người của Lạc Thần Hi, người đàn ông này đang uy hiếp hắn.

Uy hiếp hắn cái gì?

Mạc Diệc Vân bất giác nhìn về phía Phong Quang cái gì cũng không biết.

“Phong Quang…” Ôn Quỳnh thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng nói: “Căn cứ vào ước định giữa chúng ta, nếu em không yêu anh, anh sẽ theo yêu cầu của em mà lựa chọn cái chết, anh sẽ không lừa em.”

“Em biết.” Phong Quang nhìn hắn, “Nếu anh chết, em cũng sẽ sống thật tốt.”

“Nhưng mà… Phong Quang cũng cố gắng luôn yêu anh, giống như anh vẫn luôn cố gắng khắc chế suy nghĩ muốn cầm tù Phong Quang vậy.”

Sự cố gắng này có thể có hiệu quả đến mức nào, không ai biết được.

Cùng lắm thì, trước khi bị cầm tù, liền đồng quy vu tận.

Phong Quang cười như thuốc phiện dụ người, “Chúng ta về nhà thôi.”

Giọng nói của hắn thật ấm áp, “Được.”

Cho dù là hắn, hay là cô, ẩn giấu sau đôi mắt cười… là bóng đen vô tận.
Bình Luận (0)
Comment