Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 88

An Đồng cười cực kỳ bao dung và điềm đạm, ánh sáng hôm nay cũng quá rực rỡ chói mắt, Mục Thiên Trạch trong gió xuân ấm áp chỉ cảm thấy có chút lành lạnh, cậu buông tay của Phong Quang ra, lạnh nhạt lui từng bước về sau.

Vì vậy cục diện hiện tại tay Phong Quang lại bị An Đồng nắm, cô cười tủm tỉm nhìn An Đồng, còn chưa kịp nói gì thì An Đồng lại lịch sự mười phần buông tay cô ra.

anh thể hiện thái độ của một người lớn tuổi hơn, “Thiên Trạch, hành vi vừa rồi của cậukhông giống như một người có phép tắc lịch sự.”

“Đối với cô ta thì cần gì lịch sự.” Mục Thiên Trạch lạnh lùng liếc Phong Quang, “anhhọ, anh thấy cô ấy có giống một cô gái có gia giáo không?”

Phong Quang âm dương quái khí nói: “Cho dì tôi không có gia giáo thì phẩm hạnh của đại thiếu gia cậu cũng không có bao nhiêu lịch sự.”

“A, tôi cho tới bây giờ cũng không cho rằng bản thân là người lịch sự gì, cần gì làm cho đám con gái đeo bám tôi?”

“Đúng rồi, dù sao trên thế giới này không phải cô gái nào cũng giống tôi coi trọng sự tu dưỡng, mấy đứa con gái nông cạn bất quá chỉ thích mặt ngoài này nọ thôi, qua ba năm mười năm thì các cô ấy còn hối hận không kịp đó.”

Phương Nhã Nhã yên lặng ngồi xuống, cảm thấy bản thân nằm im cũng trúng đạn…

Mục Thiên Trạch hừ lạnh một tiếng, “Hạ Phong Quang, cô tưởng tôi không có cách gì đối phó cô sao?”

“Hả? Cậu muốn đánh thuốc mê tôi quăng toilet xả nước, hay muốn gọi anh em cậu tới ngăn tôi lại lúc tan học? Mục Thiên Trạch cậu trẻ con ngây thơ lắm à? Thật cho rằng bản tiểu thư sợ cậu lắm sao?” Phong Quang vỗ bàn đứng lên.

Một nam một nữ đều không chịu thua nhìn đối phương, không khí bốc hỏa ngùn ngụt, chiến tranh hết sức căng thẳng.

Phương Nhã Nhã nhìn thái độ An Đồng sống chết mặc bây, không hề động tay, trông cậy vào anh làm người hòa giải coi bộ không được, cô cắn răng một cái cực kỳ nâng cao tinh thần đứng lên, “Nè, Mục Thiên Trạch, tôi phải đi về.”

“cô đi về thì về, gọi tôi làm gì?” Mục Thiên Trạch không thể dừng cơn tức, quát Phương Nhã Nhã.

Phương Nhã Nhã giận, “Tôi đi đây, cậu ở trong này mà ăn hiếp nữ sinh đi, đồ tra nam!”

Lưng đeo cặp, cô cũng không chào An Đồng mà thong thả xoay người, cũng khôngquay đầu lại.

Phong Quang nói mát: “Nghe nói gần đây các cô gái đi một mình trên đường khá nguy hiểm.”

Thần sắc Mục Thiên Trạch thay đổi, hung hăng nói: “Hạ Phong Quang, cô đợi đó!”

Dứt lời cậu cũng rời khỏi biệt thự nhà họ Hạ.

An Đồng tưới nước cho bồn hoa, khóe môi cong lên cười nhạt, “Hôm nay xem ra ai cũng rất vội vàng.”

“anh yên tâm, em tuyệt đối không vội vàng!” Phong Quang ngồi trở lại bên người anh, cười sáng lạn nói: “Xếp hoa hồng trắng này cùng một chỗ với tường vi hồng đượckhông?”

Hắn nở nụ cười một chút, “Được.”

cô lập tức bưng chậu hoa hồng trắng trên bàn lên, không đi về phía tường vi hồng bên tường mà vui vẻ thích thú đi tới bậc thang trên suối nước nhỏ, đem hoa đặt giữa đôi tường vi hồng, cô tựa hồ đang ngắm nhìn mà chậm chạp không đứng dậy.

“Sao vậy?” An Đồng hỏi.

cô ngồi trên mặt đất, không quay đầu, “Hoa hồng trắng chỉ có một đóa, tường vi hồng đã có nhiều như vậy, nếu có thể đem tường vi thừa ra cắt đi thì tốt rồi.”

Thân hình anh cứng lại.

“Sao Phương Nhã Nhã lại đến thăm anh An vậy, do anh An cùng cô ấy có quan hệ rất tốt sao?” Xưng hô của cô với anh bỗng trở nên lịch sự xa cách (An tiên sinh), đây là tín hiệu rất không bình thường.

An Đồng im lặng một giây mới trả lời: “Trước đây cô ấy thường xuyên đến đây cùng Thiên Trạch thăm tôi, cô ấy là một cô gái rất đáng yêu.”

“Em thấy hay chúng ta đem tường vi hồng thừa ra cắt bỏ luôn nha?”

“Phong Quang…”

“Em đùa mà, mấy cây hoa này là tự tay anh An trồng ra, em mới tiếc nuối cắt đi đó.” Ngược sáng, cô quay đầu cười, cả ngân hà giấu trong đôi mắt trong suốt.

An Đồng bỗng nhiên nhận ra, ánh nắng hôm nay dường như cực kỳ chói mắt.
Bình Luận (0)
Comment