Quyển 25 - Chương 55: Công lược hoàng đế bệnh tật
Quyển 25 - Chương 55: Công lược hoàng đế bệnh tậtQuyển 25 - Chương 55: Công lược hoàng đế bệnh tật
Thẩm Ước cũng cười nói:
"Phụ thân có thể vì mỹ nhân mà từ bỏ sinh mệnh, đây đúng là chuyện ta không tưởng tượng nổi."
Mà ở hiện trường, ngoại trừ Phong Quang thì người lo lắng cho Nhật Quỹ cũng chỉ còn Thần Tích, hắn bắt lấy góc áo phụ thân, nói:
"Phụ thân! Người không thể chết được! Nếu người chết đi, con và mẹ biết phải làm sao bây giờ!?"
"Nhật Quỹ!"
Phong Quang cũng đã quên phản bác một tiếng "mẹ" kia của Thần Tích, cô liều mạng muốn thoát khỏi tay Mộ Quy, nhưng vẫn không làm được.
Cô quay đầu lại kêu lên:
"Thả ta ra!"
Mộ Quy thấy hồn phách Nhật Quỹ đã tiêu tan gần hết, hơi do dự, khi thấy Phong Quang nhìn mình đầy vẻ chán ghét, hắn buông lỏng tay ra.
Vừa đạt được tự do, Phong Quang lập tức chạy tới bên cạnh Nhật Quỹ.
Cô vươn tay, lại chỉ có thể xuyên qua thân thể nửa trong suốt của hắn, cô cuống lên:
"Nhật Quỹ... Huynh làm sao vậy..."
"Ta chỉ... trở về với thiên địa mà thôi."
Trên khuôn mặt tái nhợt của Nhật Quỹ hiện ra ý cười, hắn đưa tay khẽ áp lên mặt cô, lại ôn nhu cười nói,"Phong Quang, đừng buồn..."
"Ta không làm được..."
Trong mắt cô tích đầy sương mù, cẩn thận phủ tay lên mu bàn tay hắn để không phải lần nữa xuyên qua thân thể trong suốt kia, cô nghẹn ngào nói:
"Chẳng phải ta đã nói sao... Ta không sợ đau... Ta cũng không chết được... vì sao huynh phải làm như vậy chứ..."
"Bởi ta không nắm chắc mười phần có thể cứu được Phong Quang mà không để nàng chịu chút thương tổn..."
Ở trong mắt hắn, cô quá mức quý báu, lại yếu ớt cực kỳ, chỉ cần hơi vô ý, có lẽ cô liền mất mạng. Hắn không đánh cuộc nổi, nên chỉ có thể lựa chọn thế này.
Phong Quang lau mắt,"Nhật Quỹ... Huynh không thể chết được..."
"Đừng đau khổ."
Hắn nhẹ giọng nói:
"Vẫn nói thần linh có thể bất tử, ước mơ tha thiết của người phàm chẳng qua cũng chỉ có vậy, nhưng sống mãi cũng tượng trưng cho sự tịch mịch, cho nên... ta rất sợ hãi, nếu như Phong Quang không còn, mà chỉ còn lại một mình ta, ta cũng sẽ không thể thích ứng với cuộc sống cô đơn như vậy lần nữa... Huống chỉ những việc này vốn không liên quan gì đến nàng cả, làm sao ta có thể để Phong Quang chịu khổ vì ta..."
"Nhưng ta chỉ cần huynh sống sót, bất kể thế nào, ta cũng chỉ muốn huynh sống sót mà thôi... Nhật Quỹ... Ta cầu xin huynh, đừng chết..."
"Ta biết Phong Quang rất kiên cường... Không sao. ."
Hắn nhẹ nhàng ôm cô,'Không sao cả... Phong Quang... Đau khổ sẽ qua đi rất nhanh..."
"Ta không cần!"
Cô liều mạng lắc đầu,"Huynh nói cho ta biết, ta phải làm thế nào mới có thể cứu huynh!"
"Đừng khóc... nàng thật vất vả mới trang điểm xong, vừa khóc liền lem luốc cả..."
Ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt cô, nhưng ngay cả chạm vào nước mắt cũng không làm được, hắn bất đắc dĩ rũ tay xuống, khẽ hôn lên trán cô,"Ta vẫn chưa nói nhỉ. Phong Quang mặc áo cưới rất xinh đẹp."
"Ta muốn huynh ngày nào cũng nói vậy với ta..."
Cô khẽ hít mũi, rốt cuộc không nhịn được mà khóc thành tiếng,"Nhật Quỹ... Ta muốn nghe huynh nói ta đẹp mỗi ngày... Nghe một lần không đủ... Không đủ."
"Trong cuộc đời có rất nhiều điều bất đắc dĩ. Phong Quang, chúng ta đều phải học cách chấp nhận."
"Vì sao ta phải học cách chấp nhận loại bất đắc dĩ này? Ta không cần!"
Thân thể hắn ngày càng trong suốt, ngay cả giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ,"Phong Quang... khi ta không thể bảo vệ nàng, ta hy vọng... nàng có thể sống thật tốt... Có được không?"
"Không được!"
Cô khóc đỏ mắt,"Ta mặc kệ huynh là ai, huynh là người hay là thần đều ta sẽ thành thân, huynh sẽ đưa ta rời khỏi hoàng cung sao? Nhật Quỹ, huynh không thể nuốt lời..."