Quyển 25 - Chương 61: Ngoại truyện 1 (Nhật Qũy)
Quyển 25 - Chương 61: Ngoại truyện 1 (Nhật Qũy)Quyển 25 - Chương 61: Ngoại truyện 1 (Nhật Qũy)
Đúng là Phong Quang đã trở lại thế giới cũ sau khi xuyên qua, nhưng Hoa Chúc Chúc lại cự tuyệt để nghị muốn đưa cô ta trở về của Thần Tích.
Tân Dã chỉ là người thường, hắn không thể có được sinh mệnh lâu dài như Nhật Quỹ để chờ đợi thời gian lâu như vậy, cho nên cô ta lựa chọn ở lại thời đại của Tân Dã.
Nghe Nhật Quỹ nói, Hoa Chúc Chúc và Tân Dã có con trai con gái, ân ái chung sống cả đời. Đối với nam nữ có tình, đây cũng coi như kết cục trọn vẹn nhất rồi.
Mà hiện giờ Phong Quang lại đang buồn rầu một việc. Vào năm năm trước, cô dẫn Nhật Quỹ trở về gặp cha mẹ, trải qua giằng co thời gian dài, rốt cuộc bởi vì cô mang thai nên cha mẹ cô chỉ đành cam chịu, để hai người bọn họ kết hôn.
Không sai, Phong Quang đã sinh con khi còn học đại học, mà hiện tại, chỉ có một việc khiến cô buồn rầu, đó chính là con gái ba tuổi của cô thường xuyên để lộ ra một cái đuôi nhỏ màu trắng.
Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy con gái nhỏ ngủ trong nôi lộ ra một cái đuôi, cô liền kinh hoảng thất thố gọi Nhật Quỹ lại, ai ngờ Nhật Quỹ chỉ bình tĩnh nhìn thoáng qua, lại bình thản nói:
"Không sai, cho dù không xét nghiệm ADN, người khác cũng biết đây đúng là con của anh, không lẫn đi đâu được."
Phong Quang nghe xong liền ném gối vào hắn"Anh nói rõ cho em nghe một chút! Chân của Tiếu Tiếu tự dưng biến thành đuôi là thế nào!"
"Phong Quang, có phải em đã quên chân thân của anh là gì?"
Nhật Quỹ bất đắc dĩ ôm cô vào lòng,"Tiếu Tiếu là cốt nhục của anh, con bé dĩ nhiên sẽ giống anh rồi." Phong Quang bừng tỉnh nhớ lại, Nhật Quỹ vốn không phải là người, nên con của bọn họ có đuôi rồng cũng không kỳ lạ."Tiếu Tiếu còn nhỏ, chờ đến khi con bé lớn hơn một chút, sẽ có thể khống chế bản thân."
Nhưng dù Nhật Quỹ nói vậy, Phong Quang vẫn không yên tâm chút nào. Cô ngồi bên mép giường, nhìn cái đuôi nhỏ vẫy tới vẫy lui trong lúc con gái ngủ say, cả hai chiếc sừng rồng trên đầu cô bé nữa. Nhìn như vậy quả thực rất đáng yêu, nhưng cô vẫn không cách nào vui lên nổi.
Hai cái sừng rồng trên đầu Tiểu Tiểu kia có thể gạt người ta nói là phụ kiện cho trẻ nhỏ, nhưng nếu có người thấy được cái đuôi, vậy cô nên làm thế nào? Nhật Quỹ lại khác cô, hắn thậm chí còn chưa bao giờ quan tâm đến loại vấn đề này, đáp án của hắn chỉ có một, cứ nhốt đứa nhỏ này trong phòng không cho đi loạn chẳng phải tốt rồi sao?
Nhớ tới chuyện này, trong lòng Phong Quang lại thở dài một tiếng. Nếu nói cô yêu thương Tiếu Tiếu sâu sắc bao nhiêu, Nhật Quỹ lại ghét bỏ Tiếu Tiếu bấy nhiêu, nhưng không phải hắn trọng nam khinh nữ, bởi thái độ của hắn đối với Thần Tích chỉ có thể nói là càng thêm ác liệt.
Đứa bé ngủ trên giường "Ưm" một tiếng, chậm rãi mở mắt ra. Đôi mắt cô bé cực kỳ giống cha mình, đen nhánh như màn đêm lộng lẫy.
"Mẹ...
Cô bé nằm trên giường giang hai tay gọi một tiếng, đợi mẹ bế lên.
Trái tim Phong Quang hoàn toàn tan thành nước, cô ôm con gái vào trong lòng, nhẹ giọng hỏi:
"Ngủ no rồi sao?"
"Không no... con đói..."
Dù sao Tiếu Tiếu vẫn còn nhỏ, cô bé mới chỉ định nghĩa được chữ "no" này về mặt ăn uống mà thôi.
Phong Quang khẽ cười,"Vậy chúng ta đi ăn bánh kem"
Ôm Tiếu Tiếu vào phòng khách, Phong Quang lại thấy Thần Tích đang nằm bò trên bàn, cô nhướng mày hỏi:
"Chẳng phải cậu cùng Nhật Quỹ đi bắt yêu sao? Sao lại bày bộ dạng sống dở chết dở nằm bò ra đây thế"
"Đừng nói nữa. ."
Thần Tích vẫn giữ dáng vẻ thiếu niên 11,12 tuổi, vẻ mặt hắn như đưa đám:
"Phụ thân muốn dẫn yêu quái kia ra nhưng lại bắt con làm mồi nhử, suýt nữa con không sống sót mà trở về được."