Quyển 26 - Chương 7: Công lược tình yêu cấm ky
Quyển 26 - Chương 7: Công lược tình yêu cấm kyQuyển 26 - Chương 7: Công lược tình yêu cấm ky
Lúc này, ngoài cửa lại có một nam nhân bước vào, áo trắng tóc đen, mặt mày ôn hòa như vẽ, ánh mắt sáng ngời, nhẹ nhàng lịch sự. Hắn chỉ bước vào mà đại sảnh bỗng đã như sáng rực lên.
Không rõ có phải ảo giác không, nhưng Phong Quang cảm thấy khi hắn đi vào dường như có liếc mắt nhìn mình một cái. Bỗng nhiên cô nhớ tới điều gì, híp mắt nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, tiếp đó, thân mình cô cứng đờ.
Cô nhận ra hắn.
Nam nhân mắt nhìn thẳng bước qua trước mặt cô, hắn rũ mắt cười nhẹ,"Nhi tử về muộn, để mẫu thân vất vả quan tâm."
"Đã trở lại là tốt rồi."
Tạ lão phu nhân vui vẻ ra mặt. Phong Quang nhìn mà kinh ngạc, chưa đề cập tới người đêm qua muốn tìm cái chết chính là Tạ Trạm, mà vị lão phu nhân trước nay chỉ luôn nghiêm mặt này tại có thể cười vui vẻ đến vậy, đúng là kỳ quái.
Chẳng qua, nghĩ đến việc lão phu nhân xưa nay thương yêu người con út này nhất thì dáng vẻ tươi cười kia của bà ta cũng không có gì kì quái cả.
Tạ Trạm lại mỉm cười nhìn về phía Tạ Tầm và Triệu Uyển,"Đại ca, đại tẩu."
Tạ Tầm cười nói:
"Nhiều năm không gặp, phong thái của Tam đệ lại càng thêm kinh người."
"Đại ca quá khen."
Ánh mắt ôn hòa của Tạ Trạm hết sức tự nhiên nhìn về phía Phong Quang,"Xem ra đây hẳn là nữ nhi Phong Quang của đại ca."
Phong Quang khựng lại, lằng lặng dời tầm mắt, cô còn chưa quên mình đã đá hắn mạnh đến mức nào.
"Chào tam thúc thúc!"
Phong Quang không nói chuyện, nhưng Hoan Nhi ngồi cạnh cô thì lại ngoan ngoãn chào một tiếng, thuận lợi giảm bớt sự xấu hổ của Phong Quang.
Tạ Trạm lại cười,"Hoan Nhi ngoan ngoãn đáng yêu, Phong Quang lại dịu dàng động lòng người, đại ca đại tẩu đúng là có phúc khí, sinh ra hai nữ nhi tốt như vậy." Phong Quang lờ đi cái trừng mắt của Tạ Tầm vì mình không chào hỏi, cô chỉ cảm thấy câu "dịu dàng động lòng người" kia của Tạ Trạm thật sự có ẩn ý. Thử nghĩ mà xem, người ta đã nói chuyện với cô, nhưng cô lại một câu cũng không nói, đó chẳng phải là an tĩnh dịu dàng sao? Mà cú đá đêm qua của cô... sao có thể nói là động lòng người, mà là cực kỳ động lòng người mới phải!
Nhưng Phong Quang nhìn dáng vẻ ôn hòa nho nhã của Tạ Trạm, lại cảm thấy hắn không phải người sẽ nói ra những lời như vậy .
Tạ Chiều nhìn con trai mình đang đứng giữa đại sảnh co quắp bất an, liền hỏi Tạ Trạm,"Tam đệ, Kết Nhi làm sao thế? Lúc này chẳng phải nó vốn nên ở học đường sao?"
Sao lại bị Tạ Trạm áp giải về?
Tạ Trạm mỉm cười,"Sao nhị ca không hỏi Kết Nhi nhà mình một chút?"
Đàm Nhu thầm nghĩ, con trai mình chắc hẳn đã gây ra họa, tuy trong lòng bà ta biết, vì Tạ Kết là cháu trai duy nhất của Tạ gia nên lão phu nhân sẽ không phạt hắn, nhưng nhà Tạ Tầm vừa trở về đây, bà ta không muốn bị đại phòng chê cười, nên đành miễn cưỡng cười nói:
"Kết Nhi, con mau nói mọi chuyện rõ ràng, nhất định là có hiểu lầm gì đó, đúng không?"
"Con..."
Tạ Kết khiếp đảm nhìn tam thúc mình, ngoại trừ lắp bắp một chữ "Con" thì không nói được điều gì khác. Tạ Chiểu kìm nén tức giận,"Nếu ngươi không nói, Tam đệ, vậy đệ nói đi."
"Chuyện thực ra cũng rất đơn giản."
Tạ Trạm mỉm cười, từ từ nói:
"Trên đường trở về nhà, đệ vừa lúc gặp được Tạ Kết đi trên đường, dường như nó đang thương lượng cùng đám bạn xấu, muốn đến hoa lâu tìm chút việc vui."
"Tạ Kết!"
Tạ Chiều vỗ mạnh xuống bàn, không thể kiềm chế. nổi cơn giận.
Tạ Kết run cả người, nhìn về phía mẹ mình muốn xin giúp đỡ, nhưng Đàm Nhu cũng chỉ trừng mắt nhìn hắn một cái, không định bênh vực. Từ trước đến nay bà ta ghét nhất chính là loại nam nhân tìm hoa hỏi liễu.