Quyển 26 - Chương 32: Công lược tình yêu cấm ky
Quyển 26 - Chương 32: Công lược tình yêu cấm kyQuyển 26 - Chương 32: Công lược tình yêu cấm ky
Đợi Phong Quang và Tạ Yêu Yêu rời khỏi, một người mặc áo trắng thong dong ưu nhã bước ra từ sau thân cây, hắn khẽ cười,"Tiểu Hầu gia, đã lâu không gặp, sao không ra đây tán gẫu một chút?"
Một lúc lâu sau, từ phía sau góc tường, một vị công tử áo lam cũng đi ra, hắn ta quả thực tuấn lãng vô song, đôi mắt màu đen tuy lạnh lùng nhưng vẫn có mị lực vô hạn hấp dẫn người khác, hắn ta lịch sự chắp tay nói:
"Tạ tướng quân, đã lâu không gặp."
"Tính ra thì lần trước chúng ta gặp mặt, là ở tiệc mừng thọ của bệ hạ ba năm trước đây, nếu ta nhớ không lầm, tiểu Hầu gia còn vừa đến tuổi nhược quán(1). Sau thời gian dài gặp lại, quả nhiên đã không tầm thường"
"Tạ tướng quân biết mà, trước nay ta đều không biết nói lời khách sáo."
Người ta nói với hắn ta một hồi, Lạc Viễn Chỉ lại không biết nên đáp lại thế nào mới tốt.
"Đây sao có thể là lời khách sáo? Chẳng qua là lời ôn chuyện mà thôi."
Tạ Trạm lại cười, ôn hòa như ngọc,"Nếu ta nhớ không lầm, tiểu Hầu gia hình như là vị hôn phu của đại nha đầu nhà chúng ta thì phải."
"Tạ tướng quân không nhớ lầm."
"Nhưng hôm nay ta quan sát, tiểu Hầu gia dường như càng có hứng thú với nhị nha đầu của phủ chúng ta."
"Tạ tướng quân cũng không quan sát sai."
Tạ Trạm cười, mắt hơi cong,"Vậy tiểu Hầu gia muốn ngồi hưởng Tề nhân chỉ phúc(2) hay là..."
"Tạ tướng quân đã xem thường ta rồi."
Lạc Viễn Chỉ nghiêm túc nói:
"Tề nhân chỉ phúc chỉ là câu nói do đám phàm phu tục tử kia bày ra vì muốn thỏa mãn dục vọng của mình mà thôi, về hôn ước với Tạ đại tiểu thư, ta sẽ nghĩ cách giải trừ."
"Như thế, tiểu Hầu gia cũng coi như là một nam nhân có trách nhiệm."
Tạ Trạm lại cười nói:
"Nhưng việc đánh lén sau lưng này, tiểu Hầu gia dường như không thể cãi lại."
Bị người ta nắm thóp, Lạc Viễn Chi cũng thản nhiên đáp lại,"Tạ nhị tiểu thư ở Tạ phủ sống không được tốt, đây cũng là chuyện Tạ tướng quân đã biết rồi."
"Chuyện nhà của Tạ phủ chúng ta, không đến lượt ngươi nhúng tay vào."
"Cho nên, Tạ tướng quân định thế nào?"
Tạ Trạm híp hai mắt lại, khóe môi mỉm cười,"Cái gọi là thương gân động cốt một trăm ngày, nếu như tiểu Hầu gia nhàn rỗi đến không chịu được, vậy ba tháng kế tiếp cứ ở trong phủ tu thân dưỡng tính đi."
Tạ Trạm vừa dứt lời, trước mắt Lạc Viễn Chỉ đã không thấy hắn đâu, ngay sau đó, tiếng xương bị vặn gãy vang lên."Nhớ kỹ, người của Tạ gia, không phải ngươi muốn động là có thể động."
Phong Quang hoàn toàn không biết sau khi mình đi đã xảy ra chuyện gì, Tạ Yêu Yêu đi ra ngoài trở về không tránh khỏi lại bị Đàm Nhu mắng một trận, lần này cô ta lại an tĩnh gánh tội không chút kêu ca.
May mà vẫn kịp về trước khi cửa thành đóng lại, người Tạ phủ để lại đồ ăn cho người về muộn, Phong Quang nghĩ đến một câu kia liền không có hứng thú ăn uống, cô tùy ý ăn một chút, liền nói phải về rửa mặt nghỉ ngơi. Trăng tròn treo cao, bóng đêm thanh lãnh.
*x+*xx*xx*x*x*x**
(1)Nhược quán: Hai mươi tuổi.
(2) Tề nhân chi phúc: Ý chỉ việc có nhiều vợ.