Quyển 26 - Chương 39: Công lược tình yêu cấm ky
Quyển 26 - Chương 39: Công lược tình yêu cấm kyQuyển 26 - Chương 39: Công lược tình yêu cấm ky
Thứ đồ kia của Tạ Trạm có phải giả hay không, cũng chỉ có mình hắn biết, người khác đương nhiên không thể biết được.
Phong Quang như đứng đống lửa, như ngồi đống than, vừa không dám động mà còn phải bày ra dáng vẻ ta là đại tiểu thư, hiện giờ ta đang khó chịu. Cô sâu sắc nhận ra cái gì gọi là tự vác đá nện vào chân mình.
Công chúa còn chưa nói gì, bệ hạ ngồi trên chủ vị đã tỏ vẻ không vui,"Đây là tiểu thư trong phủ Tạ tướng quân à?
Hoàng hậu nói:
"Là con gái của Tạ Tầm Tạ đại nhân, là đại tiểu thư Tạ phủ."
"Quả nhiên Trẫm đoán đúng rồi, vị Tạ tiểu thư này thật sự không giống như vị tài nữ mà hoàng hậu đã nói với ta kia."
Lời này hiện rõ vẻ không vui.
Tạ Tầm vội đứng dậy,"Tiểu nữ không hiểu quy củ nên đắc tội với công chúa, mong công chúa không lấy làm phiền lòng."
Dứt lời, ông lại trừng mắt nhìn Phong Quang, ý bảo cô nhanh chóng xuống khỏi người tam thúc.
Phong Quang khóc không ra nước mắt, cô cũng muốn như thế, nhưng cô đã lên thuyền giặc, thuyền đã trôi xa, cô không xuống nổi!
Tạ Trạm lại chậm rãi thở dài một tiếng,"Mấy năm nay thần đều ở biên quan, từ trước đến giờ ít được cùng người nhà đoàn tụ, mà đại ca lại giữ chức ở Tử Thủy Thành xa xôi, thần và gia đình đại ca lại càng ít gặp. Hiện giờ tiểu bối trong phủ muốn ỷ lại thần, cũng để thần cảm nhận được máu mủ tình thâm, phần thân tình này khiến thần cực kỳ cảm động. Nhưng Phong Quang không hiểu quy củ cũng là sự thật, nếu bệ hạ và công chúa không vui, muốn phạt thì cứ phạt thần di."
Lời này thật ra lại khiến người ta nhớ tới Tạ Trạm đã đóng giữ ở biên cương mười năm. Cho dù công trạng của hắn đã tới mức có thể được phong Hầu ở đế đô, nhưng bởi trong triều không còn nhân tài nào khác, nên hắn vẫn không oán không hối hận mà canh giữ ở biên quan. Chỉ nói đến lòng son dạ sắt này thôi cũng đủ khiến người ta bội phục.
Bệ hạ thẹn trong lòng. khụ một tiếng, lại nói:
"Tạ đại tiểu thư nhà tướng quân còn nhỏ tuổi, đúng là lứa tuổi ngây thơ hoạt bát, chẳng qua cũng chỉ là thẳng thắn mà thôi, nếu nói muốn phạt, vậy cũng không thể nào nói nổi. Công chúa, ngươi nghĩ sao?" nói gì?
"Bệ hạ nói rất phải, ta đã sớm nghe nói người trong Tạ phủ tình thân sâu nặng, hiện giờ có thể thấy lời này thật không giả."
Công chúa cúi đầu, sắc mặt lại trầm xuống. Tạ Trạm kia, vậy mà lại không hề có phản ứng với mình, hắn có phải nam nhân không vậy? Tạ Trạm không chỉ là nam nhân, hơn nữa còn là nam nhân... có phản ứng cực kỳ mạnh.
Đây là cảm nhân trực tiếp từ chính Phong Quang, từ đầu đến cuối cô chỉ có thể cười, giữ nguyên gương mặt cười cứng đơ mà nhỏ giọng nói:
"Có thể thả ta xuống dưới được không?"
"Vẫn chưa được."
Tạ Trạm cũng hạ thấp giọng nói,"Phong Quang giúp người thì giúp tới cùng đi, hiện giờ ngươi không thể xuống khỏi được."
Chỉ cần cô vừa rời khỏi, phản ứng rõ ràng của hắn liền... bại lộ trước mặt người ta.
Phong Quang ngậm miệng, nâng tay lên che kín mặt mình.
"Vị tiểu cô nương này, ngươi tên là Phong Quang, là cháu gái của Tạ tướng quân sao?"
Công chúa vừa cười nói vừa lắc lư dáng người bước tới, nàng ta chậm rãi gỡ khăn che mặt, để lộ một gương mặt quyến rũ mang nét đẹp lạ của vùng đất xa xôi, thực sự có dáng vẻ khuynh thành.
Cho dù là Phong Quang cũng cảm thấy mình không thể vượt qua nàng ta được, đến tận khi một đôi tay che kín mắt Phong Quang.
Tạ Trạm nói với vẻ có lỗi:
"Xin lỗi, công chúa, Phong Quang có chút thẹn thùng."
Nói xong. Tạ Trạm cố ý tránh không nhìn công chúa.
Công chúa nhìn ngực mình lộ ra một nửa, vốn dĩ cảm thấy không có gì, hiện tại cũng không khỏi cảm thấy hơi mất tự nhiên, mà người ta thậm chí còn chưa liếc mắt nhìn mặt nàng ta một cái.
Nàng ta khẽ cắn môi, nói:
"Ta tên là A Hề Vũ, tướng quân cứ gọi tên của ta là được."