Quyển 26 - Chương 47: Công lược tình yêu cấm ky
Quyển 26 - Chương 47: Công lược tình yêu cấm kyQuyển 26 - Chương 47: Công lược tình yêu cấm ky
Một lúc lâu sau, Tạ Trạm cười khẽ ra tiếng. Ngón tay hắn chọc chọc khuôn mặt cô,"Sao Phong Quang lại nhìn chằm chằm ta thế?"
"Ta thích đó, vậy thì làm sao?"
Cô căng mặt, chỉ sợ hơi thả lỏng một chút thì vẻ e lệ cô cố áp xuống sẽ lộ ra.
"Nếu Phong Quang thích, đương nhiên ta cũng rất vui vẻ để Phong Quang nhìn. Chẳng qua, Phong Quang có thể uống canh giải rượu trước rồi lại tiếp tục nhìn ta cũng được."
Tạ Trạm bưng chén canh lên, đưa tới trước mặt cô.
Phong Quang nghĩ đến việc mình đau đầu, không hề xấu tính cự tuyệt mà nhận lấy bát, nín thở uống một hơi hết toàn bộ nước canh. Sau khi uống xong, hương vị không dễ chịu còn dư trong miệng khiến cô nhíu chặt mày.
Thình lình, một viên mứt hoa quả được đưa vào miệng cô, cô chép miệng, chờ đến khi hương vị chén thuốc kia không còn nữa, cô mới liếc mắt nhìn hắn, bĩu môi, cũng không hề cảm kích mà nói:
"Xem ra thúc đúng là rất chu đáo."
"Đó là dĩ nhiên, đối đãi với người thân cận thì luôn phải chu đáo hơn một chút." Không biết hắn lấy từ đâu ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau vệt nước thuốc còn lại trên khóe môi cô, đôi mắt hắn mang ý cười, vào giờ phút này đặc biệt ôn nhu.
Trong nháy mắt, Phong Quang bị lạc trong nhu tình của hắn, nhưng rất nhanh, cô lại lắc đầu, thoát khỏi nhu tình mà hỏi:
"Đây là chỗ nào?"
Hắn cười,"Hoàng cung."
Phong Quang sửng sốt,"Cha ta không đưa ta về nhà sao?"
"Đêm qua Phong Quang ngủ say quá, huynh ấy thật sự không nỡ đánh thức ngươi, liền để ngươi ngủ lại trong phòng ta một đêm."
Hắn nói nghiêm trang, giống hệt như có chuyện như vậy thật.
Phong Quang lại chỉ chú ý một vấn đề,"Đây là phòng của thúc?"
"Không sai."
"Vậy tối hôm qua thúc ngủ ở chỗ nào?"
"Cái này à..."
Ta Tram dường như ceá chút khó nói "Đêm aua †a vến muốn naủ ở phòng khác, nhưng sau khi Phong Quang uống say, dường như liền trở nên có chút hào phóng..."
"Đừng nói nữa! Ta đã hiểu!"
Phong Quang lớn tiếng chặn lời hắn, ôm đầu mình kêu rên, cô biết sau khi uống say mình có tật xấu thế nào, tính tình trở nên thẳng thắn chỉ là phụ, quan trọng hơn là, cô sẽ đặc biệt thích gần gũi mỹ nhân... cũng chính là những người có vẻ ngoài đẹp đẽ, bất kể là nam hay nữ cũng vậy. Nhưng đêm qua chỉ có Tạ Trạm ở đây, lại không có mỹ nhân khác, cho nên, nếu cô muốn động tay động chân thì.
Huhu... Phong Quang có chút khó chịu, vẻ không rụt rè của mình đã bị hắn nhìn thấy.
Cô gần như đã tưởng tượng tới tình cảnh, khi mình đang điên cuồng muốn sàm sỡ hắn, hắn sẽ dùng loại ánh mắt nào để nhìn một đứa cháu gái như cô.
Dưới loại thân phận này... cho dù cô muốn nói sẽ chịu trách nhiệm với người ta cũng không thể nói nên lời. Tạ Trạm thấy dáng vẻ suy sụp của cô, không khỏi thấp giọng hỏi:
"Làm sao vậy?"
"Có chút u buồn."
"Vì sao lại u buồn?"
"Tam
Cô thở dài thật sâu, đúng là cảm giác u buồn vô tận,"Dáng vẻ không tốt của ta đã bị thúc nhìn thấy. Hình tượng của ta... Ôi..."
"Phong Quang chỉ cần phụ trách đáng yêu là tốt rồi."
Khóe môi Tạ Trạm cong lên, nụ cười ôn hòa như ngọc. Hắn khẽ nói:
"Cái gọi là có hình tượng hay không có hình tượng cũng chẳng quan trọng chút nào."
Cô nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt bất động,"Có phải thúc cũng từng nói những lời này với Tạ Yêu Yêu không?"
"Vì sao lại đột nhiên nhắc tới nhị nha đầu?"
Hắn thật sự cảm thấy tò mò. Phong Quang dường như có một sự cố chấp đặc biệt đối với Tạ Yêu Yêu, đó chính là luôn muốn so sánh với nàng ta, sự chú ý này dường như còn cao hơn cả phần dành cho hắn.
Phong Quang không trả lời vì sao, mà chỉ tiếp tục hỏi:
"Rốt cuộc thúc có từng nói hay không?" Tạ Trạm lắc đầu, hắn tại cười,"Rốt cuộc thì trên đời này, đâu phải ai cũng có thể đáng yêu như Phong Quang chứ."
Phong Quang chớp mắt,"Tam thúc thúc, hôm nay có phải thúc uống nhầm thuốc không?"
"Ta không có bệnh, không cần uống thuốc."
"Thế sao thúc đột nhiên không chút keo kiệt mà khen ta như vậy? Liên tiếp khen nhiều như thế, không sợ ta trở nên càng kiêu ngạo hay sao"?
"Ý Phong Quang là cậy sủng mà kiêu sao?"
Khóe mắt Tạ Trạm khẽ nhếch, đôi mắt đen nhánh như vực sâu vô tận dường như hiện lên ánh sáng mê người, hắn chăm chú nhìn cô,"Nếu như ta có thể khiến Phong Quang cậy sủng mà kiêu, điều này quả thực cũng rất không tồi."
Không sao cả, dù cô kiêu ngạo một chút cũng chẳng vấn đề gì, cô trời sinh chính là để người ta sủng ái.
Không hiểu sao hắn lại có cảm giác thần kỳ này.