Quyển 26 - Chương 50: Công lược tình yêu cấm ky
Quyển 26 - Chương 50: Công lược tình yêu cấm kyQuyển 26 - Chương 50: Công lược tình yêu cấm ky
Phong Quang nghĩ đến hoàng hậu nương nương dịu dàng kia, chỉ thấy thương cho bà ấy. Hiện giờ bà ấy là chủ hậu cung, là hoàng hậu nương nương dưới một người trên vạn người, nhưng ba năm sau, bà chính là phế hậu bị nhốt vào lãnh cung.
Phong Quang cũng chỉ thở dài một tiếng mà thôi, cô và hoàng hậu chỉ có duyên từng gặp mặt hai lần, không đến mức thân thiết. Nên cô sẽ không chấp nhận mạo hiểm giúp hoàng hậu củng cố địa vị.
Nghĩ đến những việc này, Phong Quang lại thấy buồn ngủ, nên liền ngủ thiếp đi trong lòng Tạ Trạm.
Xe ngựa mới vừa đi một đoạn đã phải ngừng, có tiếng khóc của nữ tử thoáng truyền đến, Tạ Trạm hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Tam gia, phía trước là một nữ tử sắp bị phụ thân bán vào hoa lâu, nàng ta đang quỳ xin người cứu nàng." Phụ xe nói với vẻ đã quen rồi. Hắn đã đánh xe cho Tạ Trạm nhiều năm như vậy, loại cảnh tượng thế này, gần như mỗi lần ra ngoài đều nhất định sẽ gặp được, mà chủ tử nhà hắn cũng chỉ có một phản ứng, đó chính là có thể giúp thì giúp. Nhưng hôm nay lại ngoại lệ.
Tạ Trạm lãnh đạm nói:
"Nếu người nọ không muốn đi thì cứ ở đó cũng được. Trực tiếp chèn xe qua."
"Tam, tam gia?"
Phu xe hoài nghỉ không biết có phải mình nghe lầm hay không.
Tiếng cười của Tạ Trạm truyền đến,"Thế nào, không nghe rõ ta nói gì sao?"
"Không phải..."
Giọng của phu xe rõ ràng hơi run rẩy, tuy khó hiểu vì sao hôm nay chủ tử lại có quyết định như vậy, nhưng dựa theo quy củ, nếu dân thường cản trở xe quan, cho dù có dùng gậy đánh chết cũng được, huống chỉ, hẳn chỉ làm theo lệnh mà tiếp tục đánh xe qua?
Xe ngựa lần thứ hai chuyển động, cũng không hề nghe thấy tiếng nữ tử nào đó bị đâm.
Một tay Tạ Trạm đặt trên gáy thiếu nữ, giúp cô càng an ổn dán lên ngực mình, cằm hắn khẽ cọ vào đầu cô, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Sự im ắng Ước chừng qua khoảng nửa nén hương thì tới Tạ phủ. Lão phu nhân đi tới cửa đích thân nghênh đón tiểu nhi tử mình thương yêu nhất, tại nhìn thấy Tạ Trạm ôm Phong Quang xuống xe. Mặt bà ta nháy mắt liền xị xuống,"Còn ra thể thống gì?"
"Mẹ, người nhỏ giọng một chút, đêm qua Phong Quang vô ý uống rượu, vẫn ngủ không được ngon. Lúc này cô bé muốn ngủ, không trách cô bé được."
Tạ Trạm chỉ vội vàng nói một câu với lão phu nhân, liền ôm Phong Quang đi vào cổng.
Đàm Nhu đứng một bên nhíu mày,"Lão phu nhân. ."
"Ta biết."
Ánh mắt Tạ lão phu nhân trầm xuống, nhưng bà ta không có cách nào.
Tạ Trạm đưa Phong Quang về chỗ ở của cô. Triệu Uyển vội vàng tự mình tới chăm sóc, thấy Phong Quang chỉ ngủ thiếp đi, bà liền nhẹ nhàng thở ra, lại nhỏ giọng oán giận nói:
"Nha đầu này rõ ràng biết mình không thể uống rượu, vậy mà còn nhất định phải uống, có khó chịu cũng đáng đời."
"Đại tẩu đừng nên trách Phong Quang."
Tạ Trạm thấy Phong Quang không kiên nhẫn trở mình ôm chăn tiếp tục ngủ, hắn cười nói:
"Phong Quang như vậy, chẳng phải cũng rất đáng yêu sao?"
Triệu Uyển thở dài:
"May mắn Phong Quang không lớn lên bên cạnh đệ, nếu như có trưởng bối dung túng con bé như đệ ở bên, chỉ sợ con bé sẽ quậy đến lật trời."
"Nếu thật sự muốn quậy lật trời, thì ta cũng sẽ dọn dẹp hậu quả."
Tạ Trạm lại cười nói:
"Nghe nói thân mình đại tẩu không thoải mái, hiện tại xem ra đã tốt lên rất nhiều."
Vẽ tươi cười của Triệu Uyền trở nên cứng đờ, bà nói:
"Chẳng qua là chút bệnh nhỏ, cũng đã khỏe lên."
"Vậy là tốt rồi."
Tạ Trạm nói một câu, tại nhìn về phía Phong Quang đang nằm trên giường,"Mấy năm nay ta chinh chiến bên ngoài, cũng có được không ít đồ chơi nhỏ. Chờ Phong Quang tỉnh lại, đại tẩu có thể nói với cô bé, nếu cô bé Triệu Uyển cười gật đầu,"Được."