Quyển 26 - Chương 52: Công lược tình yêu cấm ky
Quyển 26 - Chương 52: Công lược tình yêu cấm kyQuyển 26 - Chương 52: Công lược tình yêu cấm ky
Phong Quang sửng sốt hồi lâu không nói gì, cô thật sự không biết nên tiếp lời câu này như thế nào cả. Tuy cô cũng muốn Tạ Trạm có thể thân cận với mình hơn một chút, nhưng khi thật sự không hiểu sao tiến đến tình trạng này, cô lại cảm thấy... cảm thấy thật sự hơi quỷ dị.
Tạ Trạm đã vuốt đỉnh đầu cô cười nói:
" Sao Phong Quang lại không nói gì?"
"Ta nên nói gì đây..."
"Đứng ở góc độ của ta, đương nhiên ta hy vọng nghe Phong Quang nói một chữ được."
Phong Quang chớp mắt, không hiểu hắn đang ôn nhu nói đùa giống như trước đây hay đang nói nghiêm túc, nhưng bất luận thế nào, trả lời một chữ "Được" luôn không thành vấn đề, cô gật đầu, nói:
"Được"
Tạ Trạm cười, hắn cầm lấy tay Phong Quang, đặt chiếc trâm bạch ngọc kia vào lòng bàn tay cô,"Nữ tử cập kê cần trâm cái tóc, chờ đến năm Phong Quang cập kê đó, hãy dùng trâm bạch ngọc tam thúc đưa cho ngươi có được không?"
"Được."
Lần thứ hai cô trả lời bằng chữ này, cúi đầu nhìn cây trâm Tạ Trạm đưa cho cô, thầm nghĩ sao hắn đã tính đến chuyện ba năm sau rồi?
"Đi thôi, chúng ta đến đại sảnh dùng bữa."
Tạ Trạm dắt tay cô, mỉm cười dẫn cô đi về phía nhà ăn.
Những người khác của Tạ gia đã chờ được một lúc, nhóm người lão phu nhân thật ra vẫn chưa nói gì, nhưng Tạ Tầm đã bất mãn nói:
"Phong Quang, sao giờ con mới đến? Không biết tất cả mọi người đều đang đợi con sao?"
"Con..."
Phong Quang vừa định nói xin lỗi, Tạ Trạm đã tỏ vẻ áy náy nói:
"Là đệ giữ Phong Quang lại nói vài lời, nên lúc này mới đến chậm, đại ca muốn trách thì trách đệ đi."
"Tam đệ, đệ cũng quá dung túng nha đầu này."
Tạ Tầm chỉ cho là Tạ Trạm đang giải vây cho Phong Quang, ông lắc đầu nói: "Tính tình Phong Quang vốn đã không được tốt lắm, hiện giờ lại được đệ dung túng thế này, chỉ sợ tương lai con bé xuất giá, sẽ gặp phải không ít phiền toái vì tính tình đại tiểu thư
"Nếu đại ca lo lắng, thì cứ giữ Phong Quang ở tại Tạ gia là được."
Tạ Trạm với ý cười nhẹ nhàng trên mặt có vẻ giống hệt như đang nói đùa.
Hắn dẫn theo Phong Quang ngồi xuống, lại nói với Tạ Tầm:
"Phong Quang ở Tạ gia, tóm lại sẽ không ai dám bắt nạt."
"Tam đệ đừng đùa nữa."
Tạ Tầm lắc đầu bật cười,"Nuôi con bé Phong Quang này mười mấy năm qua đã khiến ta đau đầu không ngớt, nếu như còn giữ cả đời, vậy cả đời này của ta thật hết sức bỉ ai."
Phong Quang biết là cha cô đang nói giỡn, nhưng cô vẫn "Hừ" một tiếng,"Cha, người không muốn nuôi con, thì đã có tam thúc nguyện ý nuôi con nha."
"Nói không sai."
Tạ Trạm híp mắt cười nói:
"Phong Quang đúng là khiến người ta thương yêu, đại ca không muốn nuôi cô bé, vậy thì cho đệ đi."
Tạ Kết bên kia liền nói:
"Tam thúc, thúc cũng nuôi cháu đi!"
Tạ Chiểu không vui,"Kết Nhi."
Tạ Trạm lắc đầu,"Ta không cách nào nuôi Kết Nhi được, rốt cuộc thì chăm sóc một tiểu Phong Quang, ta đã phải tiêu tốn toàn bộ tỉnh thần rồi."
Phong Quang mếu máo, không dám nói chuyện.
Lão phu nhân và Đàm Nhu nhìn nhau một cái, hai người đều trầm mặc. Một lát sau, lão phu nhân nói:
"Đồ ăn cũng sắp lạnh rồi, có muốn nói gì thì cơm nước xong lại nói tiếp. Ăn cơm trước đi."
Trận trêu chọc này rốt cuộc cũng kết thúc vì lời nói của lão phu nhân.
Ăn cơm xong, mấy vị trưởng bối tiếp tục nói chuyện phiếm trong chốc lát, lão phu nhân tại tôi kéo Tạ Trạm nói muốn hắn đón dâu. Không chỉ có lão phu nhân, mà Tạ Tầm, Tạ Chiểu bọn họ đều tham gia náo nhiệt, Đàm Nhu còn nói ngay cả tranh vẽ những nữ tử kia cũng đã chuẩn bị tốt rồi, chỉ chờ Tạ Trạm chọn ra một tấm. Tạ Trạm bất đắc dĩ, Triệu Uyển ôm Hoan Nhi cùng Tạ Kết đứng một bên xem trò vui.
Phong Quang tỏ vẻ thương cảm cho tình cảnh này của Tạ Trạm, sau đó cô phất tay một cái, trở về phòng nghỉ ngơi.