Quyển 26 - Chương 64: Công lược tình yêu cấm ky
Quyển 26 - Chương 64: Công lược tình yêu cấm kyQuyển 26 - Chương 64: Công lược tình yêu cấm ky
Trong lòng Phong Quang rất rõ ràng, cái gọi là phụ thân cô và hoàng hậu lén thư từ qua lại, chẳng qua chỉ là cái cớ mà hoàng thượng muốn tìm để phế hoàng hậu mà thôi, nhưng điều cô không rõ chính là, trong nguyên văn vốn không hề xuất hiện tình tiết Tạ gia bị vạ lây vào, mà hoàng hậu bị phế cũng là vì mối họa vu cổ(1), Tạ gia bọn họ vốn chẳng liên quan gì.
Nếu nói là do hiệu ứng bươm bướm gây ra, thì hiệu ứng này cũng không khỏi hơi lớn một chút.
"Phong Quang..."
Triệu Uyển bỗng nhiên nhìn Phong Quang nói:
"Bất kể như thế nào, mẹ đều sẽ bảo vệ con bình an'
"Mẹ?"
Phong Quang khó hiểu, mẹ cô hiện giờ đã tiều tụy không ít, Hoan Nhi ngủ trong lòng mẫu thân cũng gầy ốm đi rất nhiều, đều trải qua cuộc sống được nuông chiều từ bé, chỉ mới bị giam vào đại lao một ngày mà thôi, hai người rõ ràng đã không chịu nổi.
Triệu Uyển không nhìn Phong Quang nữa, mà nhìn về phía Tạ Tầm ở nhà tù đối diện, Tạ Tầm cũng đúng lúc nhìn sang đây, phu thê bọn họ đã ăn ý trong im lặng.
Đàm Nhu bỗng nhiên nói:
"Phong Quang sẽ không có việc gì."
Ánh mắt mọi người đều nhìn sang Đàm Nhu.
Vẻ mặt Đàm Nhu không hề ngang ngược vô lý, tùy tiện như trước đây, bà ta nhìn về phía lão phu nhân, trầm giọng nói:
"Lão phu nhân, người cảm thấy trực giác của con có đúng không?"
Lão phu nhân nhắm mắt, không nói lời nào.
Phong Quang cảm thấy càng thêm kỳ lạ, cô đúng lên hỏi:
"Nhị thẩm, lời thẩm nói là có ý gì?"
"Lời ta nói có ý gì sao? Cũng đúng, ngươi là tiểu cô nương vừa mới cập kê, cái gì cũng đều không hiểu."
Đàm Nhu lại nhìn trâm bạch ngọc trên đầu Phong Quang,"Cây trâm này, hẳn là Tạ Trạm đưa nhỉ?"
Mấy người bọn họ vào đại lao, vật phẩm quý báu gì cũng đều bị quan sai lục soát đi hết, chỉ riêng mỗi cây trâm trên đầu Phong Quang này là không ai dám động.
Đàm Nhu thấy vẻ mặt hoang mang khó hiểu của Phong Quang, trong lòng bà ta ngừng lại một lát, mấy năm gần đây, bất luận Tạ phủ có điều gì bất ổn, bọn họ đều gạt đại phòng, có lẽ Triệu Uyển và Tạ Tầm có thể nhận ra điều gì đó, nhưng Phong Quang lại không như vậy. Cô là người được bảo vệ tốt nhất, cho dù là lão phu nhân, cũng chưa từng nghĩ tới việc nói ra chuyện ẩn giấu sau lưng của Tạ gia cho Phong Quang biết.
Vẫn nói Đàm Nhu là con buôn khôn khéo, nhưng lại không ai biết bà ta cũng rất mềm lòng, nếu không năm đó khi Tạ Chiểu đưa nữ tử hoa lâu mang thai kia về, bà ta liền có một trăm loại thủ đoạn giết chết mẹ con nàng ta, nhưng bà ta rốt cuộc vẫn nhịn.
Bà ta không thể không nhẫn.
Bởi vì người Tạ gia không thể làm ra bất cứ điều gì làm tổn hại đến sự hài hòa của Tạ gia, đây là lời mà vào buổi tối một ngày của mười mấy năm trước, khi Tạ Trạm tự mình tìm tới Đàm Nhu, hắn đã chính miệng nói với bà ta.
"Nhị tẩu, con người ta thích sự hoàn mỹ, bất kể là vật hay là người, hoặc là gia tộc tạo nên từ vật và người."
Tạ Trạm mỉm cười nói:
"Ta tỉ mỉ biến Tạ gia thành một gia đình hoàn mỹ trong miệng người khác, ngươi nói xem, nếu như ngươi và nhị ca hòa ly, thì Tạ gia này vẫn có thể coi là hoàn mỹ sao?"
Tạ Trạm nhẹ nhàng nói:
"Đồ vật không hoàn mỹ, liền không cần thiết phải tồn tại. Nhị tẩu, ngươi nói có phải không?"
Đó là lần đầu tiên Đàm Nhu biết, hóa ra một người đang mỉm cười cũng có thể khiến người ta cảm thấy đáng sợ, mà bà ta cũng hiểu rõ ý trong lời hắn, đồ vật không hoàn mỹ, tiền không cần thiết phải tồn tại, cho nên, hắn sẽ hủy diệt toàn bộ
Tạ gia, mà Tạ gia còn có người mà Đàm Nhu muốn bảo vệ, đó chính là Tạ Kết.
Cũng bởi vậy, Đàm Nhu hiếu thắng đành phải nhẫn nhịn khi Tạ Chiểu mang về một tiểu thiếp. Bà ta vẫn là phu nhân nhị phòng của Tạ gia, nhưng lại trở thành một nhị phu nhân chỉ coi trọng lợi ích.
Người có thể cảm nhận được sự khổ sở trong lòng Đàm Nhu cũng chỉ có một mình lão phu nhân mà thôi.
*xwx*xx*x*x*x*x** (1) Vu cổ: thuật phù thủy, bùa phép.