Quyển 26 - Chương 83: Ngoại truyện 4 (Tạ Trạm)
Quyển 26 - Chương 83: Ngoại truyện 4 (Tạ Trạm)Quyển 26 - Chương 83: Ngoại truyện 4 (Tạ Trạm)
Đúng lúc này, có người kêu lên,"Có thích khách!"
Cho dù Phong Quang không biết võ cũng nghe thấy được. Cô lập tức xuống khỏi đùi Tạ Trạm, sốt ruột nói:
"Tiếng này truyền từ Đông viện tới!"
Mà Tiếu Tiếu đang ngủ ở Đông viện.
"Đừng gấp. Giờ chúng ta đến đó."
Tạ Trạm thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, hắn đặt tay bên hông Phong Quang, dùng khinh công dẫn cô bay tới.
Khi hai người vừa đến Đông viện, đúng lúc liền thấy hắc y nhân ôm đứa trẻ lao xẹt qua tường, biến mất trong bóng đêm, vú nuôi thì đang ngã trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Phong Quang gọi to:
"Tiếu Tiếu!"
"Phong Quang ở lại, ta đuổi theo."
Tạ Trạm dứt lời, người đã phi thân đi xa. Trong giang hồ có cao thủ thế nào thì Tạ Trạm không rõ, nhưng nếu nói đến trong cung đình, người có thể là đối thủ của hắn vẫn còn chưa tồn tại. Dù hắc y nhân bế đứa trẻ đi có khinh công trác tuyệt, nhưng chưa chạy được bao xa đã thấy dưới ánh trăng, có một bóng dáng thẳng tắp, hắc y nhân cũng không khỏi kinh sợ trong lòng. Vậy mà Tạ Trạm tại có thể đón đầu phía trước, liệu võ công của hắn đáng sợ đến mức nào? Nhưng dù Tạ Trạm có lợi hại thì đã sao, hắn vẫn phải chịu bị mình uy hiếp.
"Tạ Trạm, ta biết võ công của người lợi hại, nhưng nếu ngươi tiếp tục qua đây..."
Hắc y nhân đặt tay lên cần cổ yếu ớt của đứa trẻ, cố tình trầm giọng nói:
"Ta liền giết con gái ngươi."
Tạ Trạm mỉm cười, không chút nao núng mà bước lên một bước.
Hắc y nhân theo bản năng lui ra phía sau một bước, không dám tin tưởng kêu lên:
"Tạ Trạm! Ngươi không cần mạng con gái ngươi sao!?"
"Ngươi nói mạng của Tiếu Tiếu sao? Trước nay ta chưa từng coi trọng. Ngay cả khi ngươi giết con bé, ta cũng sẽ không giận nửa phần." Giọng hắn thanh nhã như gió, lại thản nhiên đến cực điểm, tựa như chỉ đang nhắc đến tên của một con kiến mà thôi.
Hắc y nhân lại cười,"Ngươi tưởng ngươi cố ý giả bộ không coi trọng mạng đứa nhỏ này thì ta sẽ thả nó ra sao?"
"Nếu ta tỏ ra coi trọng Tiếu Tiếu, ngươi sẽ lập tức động thủ sao?"
Tạ Trạm mỉm cười,"Vậy ta biểu hiện khẩn trương một chút là được. Nếu ngươi làm tổn thương đến Tiếu Tiếu, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi. Ta nói như vậy, ngươi đã vừa lòng chưa? Công chúa điện hạ Khê Tù Quốc."
Hắc y nhân khựng lại, trầm mặc một lúc, nàng ta kéo khăn che mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt mỹ lệ. Nàng ta không cam lòng nói:
"Tạ Trạm, sao ngươi biết là ta?"
"Mùi son phấn buồn nôn trên người ngươi đã bán đứng ngươi."
Tạ Trạm lại thở dài một tiếng,"Ta vốn tưởng rằng nếu ta cố ý đuổi chậm một chút thì ngươi sẽ có thể mang theo Tiếu Tiếu trốn đi, nhưng ta đã đánh giá người cao quá rồi."
Sắc mặt A Hề Vũ bỗng trở nên tàn nhẫn,"Tạ Trạm! Ngươi đưa quân đến diệt Khê Tù Quốc của ta. Mối hận mất nước, không đội trời chung, hôm nay ta đến chính là để tìm ngươi báo thù!"
"Nếu như đến để tìm ta báo thù, sao ngươi vẫn còn chưa động thủ? Tiếu Tiếu còn nhỏ, con bé còn cực kỳ yếu ớt. Tin chắc công chúa điện hạ nhất định có thể dễ dàng lấy mạng đứa nhỏ này."
"Ngươi cho rằng ngươi nói máu lạnh như vậy thì ta sẽ tin ngươi thật sự không để tâm đến đứa nhỏ này sao?"
A Hề Vũ cắn răng, tay nàng ta đặt trên cổ Tiếu Tiếu nắm lại thật chặt. Đứa bé vốn đang ngủ liền bật khóc lên, ở trong bóng đêm có vẻ càng thêm tội nghiệp, rất dễ dàng khơi dậy lòng thương của người khác.
Nhưng tối nay, bên cạnh đứa nhỏ này đều là loại người máu lạnh.
A Hề Vũ lạnh lùng nói:
"Tạ Trạm, ta thật sự sẽ giết đứa nhỏ này."
"Một khi đã như vậy..."
Tạ Trạm nhếch môi cười khế,"Ta rất chờ mong."