Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc (Dịch Full)

Chương 1107 - Quyển 26 - Chương 86: Ngoại Truyện 7 (Tạ Trạm)

Quyển 26 - Chương 86: Ngoại truyện 7 (Tạ Trạm) Quyển 26 - Chương 86: Ngoại truyện 7 (Tạ Trạm)Quyển 26 - Chương 86: Ngoại truyện 7 (Tạ Trạm)

"Chẳng lẽ ngươi không sợ... nếu Hạ Phong Quang biết gương mặt thật của ngươi, nàng ta sẽ sợ hãi mà rời bỏ ngươi sao?"

"Phong Quang rất thích ta."

Tạ Trạm mỉm cười, như gió xuân thổi qua cao nguyên núi Tuyết, mang đến sự ấm áp của ánh mặt trời,"Có một số việc, nàng ấy sẽ vĩnh viễn không biết."

"Tạ Trạm, ngươi có thể giấu nhất thời, nhưng không thể gạt được một đời!"

Khi A Hề Vũ biết được hắn là một kẻ lạnh nhạt đến mức khiến người ta kinh hãi, rồi lại biết hắn là một kẻ lừa mình dối người, nàng ta không khỏi nói lớn tràn đầy châm chọc.

Tạ Trạm cười khẽ,"Chỉ cần ta muốn, trên đời này sẽ không có chuyện gì mà ta không làm được."

Trong bóng đêm ánh lên một tia sáng lạnh, nữ nhân mở to hai mắt im lặng ngã xuống. Tới cuối cùng, nàng ta thậm chí còn không thấy rõ được người giết mình đã động tay ra sao.

Tiếu Tiếu được phụ thân ôm ấp đã ngủ rồi, cô bé mới năm tháng tuổi, khuôn mặt nhỏ còn chưa nảy nở trong lúc yên giấc lại càng thêm đáng yêu, mà dưới ánh trăng thanh lãnh, cô bé cũng có vẻ càng thêm yếu ớt.

Dường như chỉ cần vừa chạm vào sẽ vỡ tan.

Nếu như Tiếu Tiếu bị A Hề Vũ mang đi, nếu như hắn tới chậm một bước không đuổi kịp A Hề Vũ, hoặc nếu như, A Hề Vũ vì trả thù Tạ Trạm mà tự tay giết Tiếu Tiếu trước mặt Tạ Trạm rồi tự sát... Những việc này đều không phải không có khả năng.

Tạ Trạm nhìn gương mặt an tĩnh đáng yêu khi ngủ của Tiếu Tiếu, cô bé thậm chí còn đang ôm một bàn tay của hắn, trong giấc mộng cũng không hề buông ra. Hắn bỗng nhiên cười một tiếng, nhẹ nhàng rút tay mình ra. Tay hắn đặt trên cần cổ yếu ớt mảnh mai của Tiếu Tiếu. Dù sao cô bé cũng là con gái hắn, hắn sẽ không nỡ để cô bé thống khổ quá lâu.

Gió đêm phút chốc nổi lên, có chút ý lạnh. Bỗng nhiên một giọng nữ truyền đến,"Tạ Trạm!" Tạ Trạm khựng lại, tay hắn dời xuống, sửa thành nhẹ nhàng vỗ về Tiếu Tiếu, giúp cô bé yên giấc, tại hơi nghiêng đầu, thấy là Phong Quang, hắn có chút ngoài ý muốn,"Sao Phong Quang tại tới đây?"

"Ta không yên tâm về chàng và Tiếu Tiếu!" Phong Quang vội chạy tới, cô ôm lấy Tiếu Tiếu từ trong lòng Tạ Trạm, nhìn thấy Tiếu Tiếu chỉ đang ngủ, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Cô cúi đầu hôn khẽ lên khuôn mặt Tiếu Tiếu, cảm thấy trong lòng yên ổn, nhỏ giọng nói:

"Tiếu Tiếu à... con khiến mẹ lo lắng gần chất."

"Chẳng lẽ Phong Quang không lo lắng cho ta à?"

Tạ Trạm đứng một bên, trong nụ cười dường như có chút cô đơn.

Phong Quang ngẩng đầu nhìn hắn, dùng một chút, cô lại đi đến trước mặt hẳn, nhón mũi chân hôn lên khóe môi hắn,"Xin lỗi, A Trạm, Tiếu Tiếu quá nhỏ, ta chỉ lo không biết con bé có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không."

"Ta không trách Phong Quang."

Tạ Trạm duỗi tay vòng qua hông cô, ôm cô vào lòng, lại cúi đầu hôn lên trán cô,"Phong Quang chạy ra đây một mình?"

"Còn có thị vệ, bọn họ đang ở chỗ khác tìm hai người..."

Khi Phong Quang nói lời này có hơi không dám nhìn vào đôi mắt hắn. Đương nhiên cô không nói dối, điều cô nói là sự thật, chỉ là trước khi Tạ Trạm rời đi có bảo cô ở lại phủ công chúa, mà hiện giờ cô bỗng nhiên chạy ra đây, khó tránh khỏi cảm thấy không biết có phải mình đã làm phật lòng hắn hay không.

Phong Quang đột nhiên chạy ra cũng là vì cô tự dưng nhớ tới hai tờ giấy mà mình nhận được kia. Tuy rằng cô không rõ người kia để lại tờ giấy đó cho cô là có ý gì, nhưng trong khoảnh khắc Tiếu Tiếu bị bắt đi kia, cô đứng một mình trong viện, càng nghĩ càng thêm sợ, cuối cùng không thể không tự mình tìm tới. May mà Tiếu Tiếu vẫn bình an, con bé cũng không bị thương chút nào.

Cô tại nhìn sang khuôn mặt ôn hòa như ngọc của Tạ Trạm, chợt cảm thấy dường như mình đã suy nghĩ nhiều, trong lòng cũng thầm xin lỗi hắn.

Cô không nên nghỉ ngờ hắn mới phải.
Bình Luận (0)
Comment